TRẦN MAI NGÂN

 
Mùa Thu Chết
 
Mùa Thu cũ và bài thơ cũng cũ 
Đâu còn em , đâu còn những chiều xưa 
Những niềm vui đã mất hết không chừa 
Cười hay khóc trong một lần tiễn biệt ...
 
Mùa Thu cũ ra đi không nuối tiếc
Cớ chi em  hay tôi phải vương sầu
Buổi chia tay sương trắng , trắng một mầu
Như dãy lụa khăn tang tình chi vội...
 
Mùa Thu cũ ... Ta  còn bao câu hỏi 
Tại sao em và hỏi tại sao tôi
Bỗng ngỡ ngàng bởi bạc bẽo như vôi
Quên và xoá nụ cười xa dĩ vãng
 
Mùa Thu cũ vẫn còn đây bảng lảng 
Một bàn tay đã nắm lấy bàn tay
Vội vàng sao lắm....lại vội vàng thay
Tình đã đổi...mùa Thu ôi cũng chết !
 
                                 03-11-2018
 
Bìm Bịp Kêu ...
 
Bờ sông cũ, con Bìm Bịp cũ
Cất tiếng kêu chiều đã mênh mông
Khàn giọng thôi...lòng cũng xa lòng
Chị đã bước theo chồng, thôi hết! 
 
Về bên đó làm dâu, làm vợ 
Có khi nào chị nhớ dòng sông
Một chiều thu hay tối cuối đông
Chị đã khóc trên vai người ấy! 
 
Xa đến vậy và lâu đến vậy 
Mấy mươi năm chị dối lòng mình
Hạnh phúc đầy ngà ngọc lung linh
Là gia sản cho người ngắm nghía! 
 
Bìm Bịp kêu chiều nay thấm thía
Chẳng buồn đâu, chị chỉ đau thôi
Chân trời là nơi chốn xa xôi
Tình ở đó làm sao chị đến...
 
Ngày và tháng chia nhau chống chếnh 
Sắc và hương vẫn ngát ngát hương
Chị biết rằng mình vẫn mãi thuơng 
Hình bóng ấy vẫn luôn bên chị 
 
Bìm Bịp kêu tiếng chiều tiều tụy 
Nước sông trôi...cứ dập duềnh trôi
Chị cố cười ...phải cố cười thôi
Đã phung phí ngàn năm nỗi nhớ ! 
 
                                    17-11-2018
 
Vô Thường ...
 
Chạm ngõ vô thường 
Tan cơn mộng ảo
Trời làm giông bão
Để đời sắc không...
 
Nhật nguyệt mênh mông
Ta ngồi dưới thấp
Ôm lấy phận người
Có tiếng khóc cười
 
Dĩ vàng tàn phai
Trôi trên đôi môi
Muôn trùng đêm tối
Lời kinh sám hối
 
Chạm ngõ vô thường 
Tim đau thống thiết
Thôi đừng vấn vương 
Đôi ngã vô thường...
 
                                      28-11-2018 

Ở Đà Nẵng Nhớ Huế
 
Tớ trở lại sông Hàn nơi cậu ở
Của ngày xưa năm tháng tuổi còn thơ
Trời trắng xoá mưa , trời trắng xoá mưa 
Tớ rỗng tuếch bước chân và nỗi nhớ
 
Đi dưới mưa ...tớ muốn tìm ra biển
Để hỏi trời , hỏi sóng có bơ vơ
Tớ lại buồn muốn đến Huế mộng mơ
Quê của cậu là tình yêu của tớ
 
Duyên mòn khuyết treo nhánh cây trắc trở 
Đường không xa sao cứ mãi mịt mùng
Tớ muốn khóc chợt giận đời muốn khóc
Cứ vì ai quên cả trái tim mình....
 
Mai về rồi trời chắc sẽ bình minh
Sẽ nắng đẹp trả cho Đà Nẵng nhớ
Để mộng ước tớ muôn đời lỡ dở
Những hẹn hò cứ xếp lại trong thơ
 
Tớ đi về lòng chẳng chịu cùng đi
Mãi lưu lại trong muôn trùng nỗi tiếc!
 
                               1-12-2018
 
Mình À..
 
Mình à ! 
Biển bao giờ mới lặng 
Sóng bao giờ mới yên
Để thuyền tình một chuyến
Đi qua bờ tử sinh...
 
Mượn trăm năm với mình
Ta chèo qua sóng cả
Đắm đuối và mệt lả
Trả cho xong kiếp người 
 
Đôi ta vắng nụ cười 
Cũng không nhiều nước mắt
Bàn tay đâu nắm chặt
Nên buông trôi rã rời
 
Ôi ! cuộc đời ...cuộc đời 
Là dâu bể không thôi
Chỉ có mình và tôi
Đôi ta là định mệnh...
 
Mình à...
Ta còn bao lâu nữa
Để trở về ngày xưa
Một nơi không bão mưa
Và không còn toan tính
 
Tình yêu là đinh ninh
Chắc chi ta có được 
Cả khi ở cùng bên
Lòng mãi cứ mông mênh...
 
Hư vô đầy một chén
Tôi mời mình đêm nay
Ta cùng cạn và say
Tôi gọi mình quắt quay 
 
Mình ơi! Mình có hay! 

  Trở lại chuyên mục của : Trần Mai Ngân