TRẦN MINH TRANG
 

Áo Bạc Trần Tình
 
Áo bạc vì mãi mê đi qua vùng thương nhớ
Ngỡ kỷ niệm xa trong đâu đó hiện về
Năm tháng dài mải miết chìm đắm giữa cơn mê
Dòng hoang tưởng chảy vào vùng chông chênh nghiệt ngã
 
Làm sao có thể tỏ với thế nhân điều gì khác lạ
Ngoài ngọt ngào hương lan tỏa tự ngăn hồn
Mộng cong vòng rồi - thôi hãy cố dìm chôn
Không! Dìm chôn sao đang?
mộng cong vòng rồi mộng sẽ thẳng
 
Đừng bao giờ thốt cho nhau nghe những lời mặn đắng
Hãy rót ngọt ngào hương dâng phả lắng tâm hồn
Và sống mãi hoài như những năm tháng tân hôn
Cứ vụng dại ngu ngơ như tình thơ vừa mới chớm.
 
Xua tan đi thoáng mây hờn trong mắt gợn
Cho đam mê cong ngây ngất trượt dài
Đón đắm say choáng ngợp trên đôi tay - vai
Dìm bốn mắt chìm sâu sông hoan lạc.
 
Hãy nhìn kìa
đêm đang giao hoan với nghìn vì sao lạc
Trong mênh mang đêm nhớn nhác cựa mình
Sao lung linh ngàn vì sao đan nhau lung linh
Đêm ngây ngất lịm mình trong hoang dại.
 
Có những lúc đêm oằn mình tím tái
Nhói cơn say hồn lạc nẻo miên trường
Lửa cháy bùng! lửa dẫn dắt yêu thương
Lửa đã cháy! yêu thương bùng thắm đượm.
 
Kìa:
Sương đã lơi
Gió đã đưng...
Mây trườn lên vây lượn
Lõa lồ trăng lồ lộ mảnh đương thì
Mây vập vồ như một gã cuồng si
Quấn quýt mân mê nàng bằng ngút hương nồng tình ái
 
Có nhìn thấy chưa em sao vẫn còn e ngại
Chảy vào ngọt ngào nhau nhe em cho ngây dại tâm hồn
Ta đang dìu nhau vào biển ái bằng vạn môi hôn
Cho triệu măng tơ bừng bừng lên cháy bỏng.
 
Và trái thơm trên nhành mơ phồng căng chín mọng
Chờ thăng hoa giây phút mộng vỡ òa
Dâng ngọt mềm ngây ngất đêm khai hoa
Anh đang khai sinh cõi thiên đường ngọt dấu hài em giẫm bước.
 
Dẫu mai này trên vạn nẻo đời xuôi ngược
Thiếu vắng nhau vẫn nà nuột buổi đương thì
Anh vẫn miệt mài sải cánh thiên di
Trôi nổi, hẫng rơi
nhưng vẫn không bao giờ phai phôi ngút vời thương nhớ ấy.
 
Áo bạc, bạc phai theo tháng năm dài là vậy
Sương phong giăng giăng kín nẻo mong chờ
Hồn chìm vào trùng trùng sương phong mơ
Mải miết tìm nguồn thơ trên mọi bãi bờ hoang dã.
 
Áo bạc ngửa nghiêng giữa triều chông chênh đôi cánh rã
Rong rêu đan ngàn tất tả vệt chân phiêu bồng
Nguyện suốt đời thả hồn qua mại mềm thanh suối biếc xanh sông
Gom góp tất ngọn nguồn yêu thương chảy trôi vào mênh mông biển cả.
 
Áo bạc trải qua bao tháng năm dài vật vã
Tìm trong chung chiêng nguồn dâng phả phấn hưng tràn
Sục lùng trên mọi lở - bồi hà hải quan san
Hoài vọng thiết tha ngút ngàn thương yêu bến bờ chân - thiện - mỹ.
 
Đường xa diệu vợi
Hoài bão vẫn trùng khơi ngút với
Nên áo vẫn bạc hoài giữa dầu dải phong sương!
 
PHONG SƯƠNG BẠC ÁO

  Trở lại chuyên mục của : Trần Minh Trang