TRẦN MINH TRANG


Chiếc Áo Mưa Xưa
 
Trời Sài gòn bây giờ bắt đầu vào mưa ,
lại khơi nguồn trong ta nỗi nhớ...
ngày ta quen nhau, lần đầu tiên bỡ ngỡ
mắt em lặng buồn nhìn những giọt mưa băng...
 
Ta biết làm sao giải quyết cho công bằng?
thôi vậy , có chiếc áo mưa... - gìành cho em - Ta chạy ướt.
Ly cà phê trên bàn... - bày tỏ lòng em - từng giọt rơi sướt mướt!
khi tâm sự trải lòng... rồi từ đó ta yêu nhau
 
Dòng thời gian trôi theo bao dấu ái ngọt ngào,
chợt thời tiết tình yêu cũng đổi thay như Sài gòn mưa chiều - nắng sáng!!
em trả lại cho tôi chiếc áo mưa xưa khi tâm tư chưa vết rạn...
khoát lên mình chiếc áo che đủ đầy mưa - nắng của thời gian...
 
Em rũ rượi cười vui bên gác phượng lầu vàng
ta vẫn đội mưa lang thang trên đường xưa phố vắng
Bây giờ cứ mỗi lần trời Sài gòn đổi mưa thay nắng,
ta lại đem chiếc áo mưa ra lặng ngắm - rưng buồn!

Tôi Lại Về

 
Tôi lại về phía ngày tháng không em,
Trời lạnh buốt tê hai bờ môi đắng.
Nghe mang mang trong nỗi niềm thầm lặng...
Em đã bay...xa như áng mây trời!
 
Mong được về với thế giới riêng tôi,
Không hờn giận, không bồi hồi thương nhớ.
Tôi sẽ cố tránh vết xe xưa đổ.
Và niềm đau...trượt qua tháng ngày dài!
 
Tôi lại về...xua nỗi nhớ vây quanh,
Xoa dịu vết thương... ngọt ngào... rát bỏng.
Mà em đã trao ...tháng năm cô đọng...
Niềm đam mê ngập đắm nẻo phù hư.
 
Tôi trở về với ngày tháng riêng tư,
Nơi vầng trăng diệu huyền bên song cửa...
Không biết bon chen, lựa lần,kèn cựa...
Xin trả hết cho em...tôi lại quay về...!!!
 
Tôi lại quay về bên bến sông quê,
Hít thở mùi thơm hương đồng cỏ nội.
Trả lại phố xưa cho niệm khúc cuối...
Trút lại sau lưng ...giả dối lọc lừa...
 
Trả lại cho em...tôi lại quay về...
 
PHONG SƯƠNG BẠC ÁO

  Trở lại chuyên mục của : Trần Minh Trang