TRẦN MINH TRANG


Chiếc Áo Mưa Xưa
 
Trời Sài gòn bây giờ bắt đầu vào mưa ,
lại khơi nguồn trong ta nỗi nhớ...
ngày ta quen nhau, lần đầu tiên bỡ ngỡ
mắt em lặng buồn nhìn những giọt mưa băng...
 
Ta biết làm sao giải quyết cho công bằng?
thôi vậy , có chiếc áo mưa... - gìành cho em - Ta chạy ướt.
Ly cà phê trên bàn... - bày tỏ lòng em - từng giọt rơi sướt mướt!
khi tâm sự trải lòng... rồi từ đó ta yêu nhau
 
Dòng thời gian trôi theo bao dấu ái ngọt ngào,
chợt thời tiết tình yêu cũng đổi thay như Sài gòn mưa chiều - nắng sáng!!
em trả lại cho tôi chiếc áo mưa xưa khi tâm tư chưa vết rạn...
khoát lên mình chiếc áo che đủ đầy mưa - nắng của thời gian...
 
Em rũ rượi cười vui bên gác phượng lầu vàng
ta vẫn đội mưa lang thang trên đường xưa phố vắng
Bây giờ cứ mỗi lần trời Sài gòn đổi mưa thay nắng,
ta lại đem chiếc áo mưa ra lặng ngắm - rưng buồn!
 
Ngậm Ngùi Chia Xa
 
Biết nói gì, khi mai phải xa em.
Khung trời cũ chiều nay màu tím sẫm.
Ta lan man trong biển lòng ngơ ngẩn,
Thương con dã tràng vật vã giữa chênh vênh.
 
Ta sượng sần trong nghiệt ngã chông chênh,
Em quằn quại nhìn tình yêu hấp hối.
Con sóng tình yêu bùng lên dữ dội,
Bỗng chốc tan nhanh nơi cuối bải ven ghềnh!
 
Cứ ngỡ mình là một áng mây trôi,
Đã giạt vào khung trời em -gìn giữ -
Gió loạn hướng chồm lên con sóng dữ,
Xóa tan mau mây ngũ sắc khỏi biên trời!!
 
Ta nghẹn lòng trong quặn thắt...chơi vơi,
Viên yêu thương lăn mạnh... thoát ra khỏi nền mong - tưởng!
Ngày tháng tới có hai linh hồn vất vưởng,
Bởi ngả rẽ miên xanh đã chìm khuất nẻo cuộc đời !!
PHONG SƯƠNG BẠC ÁO

  Trở lại chuyên mục của : Trần Minh Trang