TRẦN MỘNG TÚ
Viên Sỏi (1)
Này anh trái mặt trời vừa chín
rụng mùa hạ trên lưng bầy ong
những bụi cúc trong vườn trắng xóa
đang tỏa hương trên từng cánh thật cong
đến đây anh
xem bầy thỏ dại
những con mắt tròn như mắt bé thơ
ngậm cọng cỏ trong vườn vừa thức giấc
khua những con giun ra khỏi cơn mơ
mùa hạ người ta yêu hơn một chút
bởi mặt trời về làm ấm xương da
và những giọt sương mang hồn biển cả
trên những cánh chim cõng gió phương xa
trên những cánh buồm căng tròn mơ ước
đỉnh núi trên cao thả xuống đóa hoa
đến đây anh
xem em rất lạ
em thả tuổi mình vào bụi phấn hoa
chúng sẽ bay xa bay hoài trong gió
rơi vào vườn ai tìm mãi không ra
em sẽ ở trong một khu vườn mới
hoang mang bối rối nhìn xuống đổi thay
em ước gì mình hóa thành viên sỏi
lăn mãi trong đời tròn một vòng quay
đến đây anh
mở bàn tay ra em tặng viên sỏi nhỏ
để anh đi nốt chặng đường
ấm áp riêng mang.
tmt
Mùa hạ 2009
Viên Sỏi (2)
Viên sỏi nhỏ sáng nay nhặt được
Trên con đường đi bộ
Viên sỏi tròn như bình minh
Cái trứng trong tay đang nứt vỏ
Hay vũ trụ cựa mình
Không biết nữa
Hay chỉ là hòn đá
Viên sỏi cất tiếng hát trong lòng bàn tay
Tiếng hát như cất lên ở chóp núi
Rồi lăn xuống những ngón tay
Những ngón tay đang nhảy múa
Có tiếng oa oa của em bé sơ sinh
Viên sỏi
Viên sỏi
Viên sỏi
Bình minh khẽ cựa mình.
tmt
7/7/2019