TRẦN PHƯỢNG HOÀNG

 
LOÀI DỊ THẢO KHÔNG TÊN
 
Anh ngồi đây mà linh hồn đi hoang vào những ngõ cụt không tên.
Nhớ em đèn khuya thao thức,sao buồn.
Những vì sao cô độc, trăng lạnh lẽo thờ ơ.
Hồn anh như chiếc thuyền con bơ vơ giữa lòng biển cả,còn em thì xa xôi như ốc đảo mơ hồ một chiều có nhiều sương mù giông bão.
Và anh ngước nhìn bầu trời cuối thu xõa tóc buồn rũ rượi.
Rạo rực dịu dàng.
Tìm những cụm mây lang thang nào mà anh có thể gởi đến em trăm thương ngàn nhớ
Anh tự đặt mình vào lối hẹp vu vơ để thấy mình là kẻ chiến bại trên chiến trường tình cảm vì lối hẹp quá chật chội không vừa cho hai đứa đi.
Em hồn nhiên trong sáng dịu dàng,vô tư như loài hoang thảo ngát hương mơ hồ huyền hoặc...
 
Anh độc hành giữa những khoảng trống mênh mông vô tận của linh hồn và dẫm lên trăm nghìn những mảnh vụn vô thức.
Những mảnh vụn linh hồn vỡ nát trong sự đày ải dưới những đêm mưa bão kinh hoàng,những vệt chớp ngang trời,sấm sét đánh vào trái tim anh máu me tung tóe.
Anh quỵ xuống.
Cỏ cây mặc niệm.
Sự sống qua mau dập dồn.
Và anh tàn rửa như loài dị thảo không tên...
TPH
07.1966
 
ĐƯỜNG MÂY PHIỀN MUỘN
Tặng PH
 
"Có sợi tóc nào bay
Trong trí nhớ nhỏ nhoi"
Trịnh Công Sơn
(Ru Ta Ngậm Ngùi)
 
Ngày xưa nào đường tóc mây phiền muộn.
Sông xa nguồn đường đôi ngã trăng soi.
Anh đứng lại nhìn em sầu dưới đáy.
Đá gập ghềnh ngàn con mộng xa khơi.
 
Đường cung thủy rong rêu mờ vết tích.
Tượng u buồn phủ phục ngủ thiên thu.
Trăng chợt tắt đêm bỗng chìm hư mộng.
Xin giã từ ngàn con nước âm u.
 
Rồi từ đó em chợt ngừng tiếng hát.
Nước ngừng trôi và đá cũng buồn phiền.
Anh tỉnh giấc mười ngón tay ngơ ngác.
Chợt nghe buồn âm vọng cõi u uyên.
 
Đêm thu thủy ba đào bừng sóng nước.
Đất hồi sinh xoay mịt thức mây mờ.
Nghe tiếng khóc âm u ngàn kiếp trước.
Làm nghẹn ngào lịm chết những vần thơ.
 
Anh ngồi đây bàn tay run năm ngón.
Mưa trên cao và bão tố mịt mù.
Đêm thở khói xây nhanh thành quách cũ.
Em cười buồn trong vùng tối hoang vu.
1967
 
Cảm Tác THẦN KHÚC
La Divine Comedie
Thi hào Ý Alighieri Dante(1265 - 1321)
*Tặng Béatrice PH
 
Đêm nằm mơ Dante ngâm Thần Khúc.
Mà xốn xang Địa Ngục(*) Thiên Đường(*)
Hồn quằn quại một thời mông muội.
Béatrice nàng ơi!Mộng ước viễn du hay cõi vô thường.
 
Ở nơi nào có linh hồn Tĩnh Ngục(*)
Còn Thiên Đường trong mộng tưởng hoang sơ.
Cửa vẫn đóng im tàn nhẫn tự bao giờ.
Khép hồn Dante trong vạn sầu Trung cổ.
 
Ôi Thần Khúc những điệu buồn cổ lỗ.
Như bài ca Người -Xà- Ích-Puskin.
Như yêu thương vời vợi chói niềm tin.
Như phảng phất nỗi đìu hiu khốn khổ.
 
Béatric nàng ơi!Cõi Thiên Đường vĩnh cữu.
Hồn Virgile mãi lơ lửng bay tìm.
Chỉ cho Dante nơi cất giấu trái tim.
Nàng Đức Hạnh mà người hằng mơ ước.
 
Ở Phương Đông cũng có Cầu Ô Thước.
Nối tình yêu Chức Nữ- Ngưu Lang.
Nối ước mơ Địa Ngục- Thiên Đường.
Béatrice gặp Dante cảm hoài ngâm Thần Khúc.
 
Ôi chiêm bao là giấc mơ hằng phúc.
Mà làm thơ bằng chất liệu cuộc đời.
Nên Dante mãi sầu điệu Thần Khúc xa xôi.
Giờ gặp gỡ cũng là giờ chiêm bao lạ.
 
Béatrice nàng ơi! Xin trao nàng tất cả.
Giấc chiêm bao huyền diệu của cuộc đời.
Một linh hồn thơ dại của tôi.
 
NhaTrang The longest days 1979.
(*)Các KHÚC trong Thần Khúc.
 
LỤC BÁT CHO MỘT THỜI ĐÃ XA...
 
NHỚ!
 
Nguồn xưa nhớ biển xa mù.
Sông xưa thao thức thiên thu rượi buồn.
 
Chiều se mấy nhánh tình suông.
Rừng xưa đá dựng gió luồng động trăng.
TPH 1966
 
LỜI RU CỦA CHIM VÀ LÁ
 
1. Của Chim
 
Đêm xưa chim ngóng về trời.
Hót bài ngưỡng vọng ngọt lời đam mê.
Đêm nay mưa gió đột về.
Trường ca chim bặt.
Bốn bề âm u.
 
Nhân gian bỗng hóa sa mù.
Chim vừa thôi hót ngục tù bủa vây.
Đêm xưa đối bóng hao gầy.
Đêm nay Vương-Quốc- Lưu-Đày là nhau.
 
2.Của Lá
 
Trở mình gió chuyển vào thu.
Cành run ớn lạnh mịt mù mưa bay.
Lá buồn nằm đợi heo may.
Lời ru yểu mệnh giăng đầy thinh không.
TPH.1968
 
ĐÊM TÌNH MÔNG MUỘI
 
I.
Rừng trăng đá thức ngóng trời.
Rừng sương tóc ngủ ru lời thánh đêm.
Nụ hôn máu ứa môi mềm.
Bàn tay thần thoại hằn lên dấu buồn.
 
II.
Xa nhau đá cũng bồn chồn.
Mây xa nhớ tóc trăng nguồn nhớ khơi.
 
III.
Thủy tinh vỡ nát nụ cười.
Nghìn trùng sương khói phương trời nhớ nhung.
Biệt ly phím rối tơ chùng
Đêm tình mông muội đẫm vùng tuổi thơ.
TPH.IX.1971
 
CẢM TÁC
Tranh "THÂM CUNG"
Của NGUYÊN KHAI

 
Sững hồn đá tượng âm u.
Thiên đường mây tím ngục tù tuổi xanh.
THÂM CUNG sóng vỗ quanh thành.
U trầm mộ khúc vút nhanh qua trời.
Gió hôn tóc rối trùng khơi.
Em về xao động vùng trời đam mê.
 
Đêm lên vây kín ngõ về.
Đồng trăng du tử vân vê cỏ buồn.
THÂM CUNG mờ mịt khói sương.
TPH.1972

  Trở lại chuyên mục của : Trần Phượng Hoàng