TRẦN VẠN GIÃ
Cái Quạt Mo Cau
Mẹ nghèo có cái quạt mo
Suốt đời mẹ vẫn cứ lo cái nghèo
Tuổi thơ con đã mang theo
Hoa cau rụng xuống cái nghèo quanh năm
Quạt mo quạt chỗ con nằm
Quạt mo bên mẹ thì thầm ca dao
Biết rằng đất rộng trời cao
Nhưng mà quyền chức mẹ nào có lo
Trưa chiều cơm bửa đói no
Mong con có học là kho bạc vàng
Hoa cau thơm khắp đường làng
Hoa cau đâu có phụ phàng một ai
Gánh gồng mẹ nặng đôi vai
Quạt mo cùng mẹ theo dài đường Truông
Lớn lên con biết nỗi buồn
Mẹ rằng trung thực lách luồn mà chi
Làm người đứng thẳng mà đi
Như cau đứng thẳng xanh rì trời cao
Đêm nay sau trận mưa rào
Nhớ hương cau cũ đượm vào tuổi thơ
Bẹ cau ơi tự bao giờ
Quạt mo cau đã bài thơ cuộc đời.
Thưa Mẹ
Nhớ Là Sứ Mệnh Của Thơ Con
Năm mươi năm con đi xa
Con mang theo bóng quê nhà trong thơ
Làng ta từ đó đến giờ
Bạc phơ đời cát bên bờ Vân Phong
Vẫn là ngọn gió Tu Bông
Thổi trên đời mẹ long đong một đời
Te tua đội chiếc nón cời
Mẹ đi kiếm gạo trong thời đói cơm
Trời khuya đã mọc sao Hôm
Trong sương có ngọn gió nồm hiu hiu
Xa xa mờ bóng trăng chiều
Mẹ từng đọc trọn đời Kiều nổi trôi
Trầm tư nhìn cõi xa xôi
Dạy con gánh những lở,bồi bước đi
Trăm năm đâu có sá gì
Có gõ sẽ mở có đi sẽ về
Bởi đời còn lắm nhiêu khê
Con càng nhớ mẹ thương quê của mình.
Bên Bờ Biển NHA TRANG
Tôi Thở
Với Cát
Với Cát
Phủi tay những hạt cát này
Mà thương mình đã đắng cay quá nhiều
Đời tôi vách đổ tường xiêu
Đời tôi như hạt cơm thiu trong nồi
Xoá đi dấu cát tôi ngồi
Mình tôi với bóng mồ côi cuối chiều
Cũng là thân xác rong rêu
Bờ kia bãi nọ dạt xiêu phận mình
Hình như con sóng đa tình
Vỗ da trắng nõn trên hình hài ai
Còn tôi xới dấu tàn phai
Chỉ nghe tiếng cát thở dài với tôi.