TRẦN VẠN GIÃ


Cái Quạt Mo Cau
 
Mẹ nghèo có cái quạt mo,
Suốt đời mẹ vẫn cứ lo cái nghèo
Tuổi thơ con đã mang theo
Hoa cau rụng xuống cái nghèo quanh năm
Quạt mo quạt chỗ con nằm
Quạt mo bên mẹ thì thầm ca dao
Biết rằng đất rộng trời cao
Nhưng mà quyền chức mẹ nào có lo
Trưa chiều cơm bữa đói no
Mong con có học là kho bạc vàng
Hương cau thơm khắp đường làng
Hương cau đâu có phụ phàng một ai
Gánh gồng mẹ nặng đôi vai
Quạt mo cùng mẹ theo dài đường Truông
Lớn lên con biết nỗi buồn
Mẹ rằng trung thực lách luồng mà chi
Làm người đứng thẳng mả đi
Như cau đứng thẳng xanh rì trời cao
Đêm nay sau trận mưa rào
Nhớ hương cau cũ đượm vào tuổi thơ
Bẹ cau ơi tự bao giờ
Quạt mo cau đã bài thơ cuộc đời.



Câu Chuyện Mười Năm
 
Mười năm cây sứ trổ bông,
Là mười năm cũ đau lòng em ơi
Tôi đi phiêu bạt nhiều nơi
Nhớ con dế đất thiếu thời của tôi
Gáy lên tiếng dế luân hồi
Gáy lên tiếng dế mồ côi phận mình.
 
Mười năm mưa lạnh cuộc tình,
Lả mười năm cũ biết mình ngu ngơ
Biết mình lỡ dại câu thơ
Ai qua bến khác tôi mơ bến này.
 
Những chiều gió bấc heo may,
Nghe con chim nhạn gọi bầy mà thương
Cỏ may còn đó dọc đường
Mười năm cỏ vẫn vấn vương chuyện đời.
 

  Trở lại chuyên mục của : Trần Vạn Giã