TRỊNH BỬU HOÀI
Mùa Nước Nổi Ở PREK CHREY
Hàng cây còn soi bóng
Đôi bờ Mương Vú đâu
Chim run đôi cánh mỏng
Trong sợi nắng bạc đầu
Ta về như giấc mộng
Thao thức một bờ lau
Cánh đồng xưa hoá sóng
Vỗ mãi một chân cầu
Ta về theo gió lộng
Hồn phiêu dạt chân mây
Buồn lan căn nhà trống
Giữa nghìn trùng gió lay
Ta về bên bóng gáo
Nhìn từng cánh lá khô
Không tìm ra nguồn cội
Rơi giữa dòng hư vô
Ta về sông vẫn chảy
Âm thầm dưới đáy sâu
Lặng câm đời cỏ dại
Giấu mình trong bùn nâu
Ta tìm sông tìm đất
Chỉ thấy bóng xuồng câu
Hình như trong bát ngát
Mây trời soi bể dâu
Hàng cây còn đứng đó
Đôi bờ Mương Vú đâu…
Khúc Hạ Buồn
Mưa vừa rơi vừa khóc
Phượng vừa nở vừa buồn
Vừa đi vừa cô độc
Là tôi giữa sân trường
Ngày cuối cùng năm học
Em chợt đẹp lạ lùng
Gió nào mang hương tóc
Cuốn tôi vào nhớ nhung
Sang năm rồi năm nữa
Biết có còn thấy nhau
Phượng ơi đừng thắp lửa
Trên môi hồng đớn đau
Tôi trôi vào sương gió
Những nẻo đường bể dâu
Em hồn nhiên gót nhỏ
Đi về đâu về đâu
Người sẽ xa như thể
Bóng mây bay cuối trời
Tôi cũng buồn như thể
Xác phượng hồng phai phôi
Mỗi mùa hoa vẫn nở
Đỏ khung trời ngày xưa
Như hạt đời vụn vỡ
Tôi tan vào gió mưa
Phượng vừa nở vừa khóc
Mưa vừa rơi vừa buồn
Giọt nào khô trên tóc
Giữa sân trường mưa tuôn!
Tới Bờ Sinh Tử Còn Say
Gió cuộn chân mây
Trời lồng lộng
Sông mịt mùng
Trải rộng bờ trôi
Ta đi
Bến vắng bóng người
Đầu gành
Cuối bãi
Hoa rơi vô thường
Trăng trung nguơn
Nửa khuya sáng rực
Sao đêm buồn
Rưng rức trời thu
Hồn ai
Bay
Giữa sa mù
Dặt dìu bóng nguyệt
Âm u cõi người
Giữa trường đời
Ta như huyễn mộng
Cuộc trần gian
Hư vọng ngàn năm
Chờ nhau
Chỉ một bóng rằm
Mà
Trăng vĩnh cửu
Xa xăm đời đời
Thì rong chơi
Thỏa mùa tinh khiết
Dẫu cõi về
Nào biết có ai
Tới bờ sinh tử
Còn say
Mới hay
Lạc giữa
Vòng tay của mình!