TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG


Chúng Ta Những Cọng Cỏ Buồn

Mỗi ngày sau lớp vỏ sần sùi
Những vân gỗ vẫn miệt mài chuyển động
Cây lớn dần lên với khát khao 
Còn chúng ta
Một phút trôi qua
Sự sống lại mòn thêm một chút
Sự luân chuyển của máu cũng dần lười.
Hằng đêm giấc mơ ngập ngừng ngoài khung cửa 
Trái tim trụi trần đè nặng hình hài cơm áo
Trong cơn mê sảng lúc canh khuya
Chúng ta thầm nhẩm đếm, đong, chia buồn vui, được mất
Chợt giật mình choàng dậy
Quờ tay tìm
Chạm nhánh hoang vu.
Mỗi buổi sáng 
Em ngồi chải tóc 
Vô tâm không để ý tấm gương đã mờ dần 
Nhặt những sợi tóc rụng
Em vò ném vào sọt rác.
Em nào hay mình đang phung phí thời gian?
Mỗi ngày
Cuốn sổ đời ta dày thêm những trang viết cô đơn
Dù chúng ta trải qua rất nhiều cuộc hẹn hò , gặp gỡ
Chúng ta trao cho thiên hạ nụ cười và những lời hoa mỹ
Hào sảng như người thương gia kếch xù
Vung tay quá trán
Nhưng chúng ta lại dè sẻn với chính mình và người thân
Những sớt chia.
Những bông hoa phai tàn
Hạt rụng xuống đất đen
Cây con mọc lên
Và sự sống lại bắt đầu cuộc hành trình mới.
Khi trái tim chúng ta rời bỏ đường ray nhân thế
Chỉ còn lại nắm xương buồn
Như sân ga ngun ngút cỏ lãng, quên…

Cuối Đường
1.
Buổi chiều này
ở đây
những nhành hoa bắt đầu mục rữa
những con phố xác xao 
dài
thinh lặng
buổi chiều này 
ở đây
những bàn chân trượt qua vỉa hè nồng gió
những đốm nắng màu xám
âm thầm rơi trên những bờ vai
ở đây
buổi chiều này
tôi đã thấy
những vì sao mòn mỏi chết
trên đỉnh đồi lý tưởng đám đông.
2.
Buổi chiều này
ở đây
khi tôi bước ra từ con ngõ tồi tàn
dòng sông người đang chảy dữ dội
nhấn chìm mọi thứ xung quanh
tất thảy chỉ còn là sự vội vã và vô tình

trên những tàn cây
lũ chim đã ngừng tiếng hót
trên tháp chuông nhà thờ
những tia nắng cuối ngày đang hấp hồi
và trên những bức tường tâm tưởng
bắt đầu xuất hiện thêm những vết cào
nơi này 
chiều nay
khi tôi bước ra từ con ngõ tồi tàn
yêu thương bắt đầu rũa xác
trên những bàn tay.
 
 
Nơi Những Dòng Sông Dừng Lại

(Gửi L…)

Nơi những dòng sông dừng lại
Không còn ranh giới sinh tồn hay tuyệt diệt
Tất thảy là khoảng im lặng rợn người
Và những cái chết không dự báo.

Nơi những dòng sông dừng lại
Chúng ta hòa trộn vào nhau
Không còn ranh giới thiên đàng, địa ngục
Ác quỷ hay thiên thần
Con người và ma

Nơi những dòng sông dừng lại
Thành phố mục nát trên bàn tay 
Mỗi sáng mở mắt ra
Chúng ta chỉ nhìn thấy một màn sương đỏ quạch
Được những kẻ trá hình thiên sứ
Bôi lên bức tranh sự sống đêm qua
Lúc mười hai giờ 
Khi mặt trăng bị bức tử dưới lưỡi đao 
Bội ước giống nòi.

Nơi những dòng sông dừng lại
Mọi phát minh bị thiêu rụi
Như cánh đồng chân lý
Bị chém treo ngành

Mọi châm ngôn óng ả
Hiện nguyên hình là những tay diễn viên gạo cội
Hạnh phúc như miếng thịt ôi
Nhung nhúc nỗi buồn uất nghẹn.

Nơi những dòng sông dừng lại
Chúng ta trần truồng như lũ trẻ sơ sinh
Nghêu ngao tiếng khóc 
Khi chập choạng cơn chiều đói rã
Ánh mắt ngây thơ nhìn lên nền trời 
Bạt ngàn những đám mây trơ khấc
Những dấu hỏi như móc câu
Đâm thốc vào màng não suy kiệt dinh dưỡng

Nơi những dòng sông dừng lại
Những đóa hoa tình yêu
Tự đào huyệt chôn mình.
 
  Trở lại chuyên mục của : Trương Đình Phượng