TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG


Thành Phố Tôi
(Cho L)

1.
Đêm thành phố  của tôi
Những bông gió vỡ ngoài song cửa nhỏ
Những dấu chân ngày ngủ mê
Trên viền trán vỉa hè
Đêm thành phố của tôi
Những giấc mơ cố phản biện cho nỗi buồn sự thật
Những ngã tư
Gượng cười dưới vết cào của móng vuốt thời gian
Đêm thành phố của tôi
Những ngọn đèn đường nén tiếng thở dài
ẩn nhẫn
 nhỉ giọt vàng xuống tàng cây không tuổi
thon thót chiêm bao
sau những thớ vỏ già nua.
2.
Thành phố của tôi
Những phận người mỏng manh
 khao khát khung giờ thứ hai lăm
Những đôi mắt
Chờ đợi ngọt ngào
Bật mầm từ hạt giống đắng cay
Thành phố của tôi
Những đứa trẻ không nhà
Tháng ngày cơ cực
Dài hơn con đường khát vọng
Thành phố của tôi
Những chuyến xe  mỗi sáng ra đi trong niềm hạnh phúc
Và khi chiều tàn
Âu lo nén chặt trong từng hơi thở động cơ
 
Thành phố của tôi
Những mái nhà buồn hơn những lời ru

Sợi Xích
 
Những con cá hồn nhiên bơi theo dòng hải lưu
Nước rất mát và trong
Những tấm lưới  lẫn trong màu rêu xanh
 
Sự lường gạt thường ẩn sau những mỹ từ hứa hẹn
Bàn tay giấu dao găm bao giờ cũng trắng và thơm
Vì thế cái chết càng tàn khốc.
 
Những đứa trẻ bước ra từ bùn lầy
Như những bông hoa được hái từ mảnh vườn chi chít gai nhọn
Người ta gọi chúng là mầm non tương lai
 
Lũ cá bị mắc lưới
Ngay chính lúc ánh bình minh ngập tràn mặt biển
Tiếng sóng hóa thành khúc nhạc vong hồn
 
Những đứa trẻ bị đánh cắp ngày mai
Khi sự nhận thức về hạnh phúc và khổ đau vừa khởi sinh trong trí
Tự do hóa thành vệt khói xám…

Phía Sau
1.
Những cơn đau vỡ ra từ chiếc kén chiêm bao
Phía sau những ngờ vực
Em ngồi chia chiết những yêu thương
Những nguyên tố niềm tin không xác định
Âm thầm trôi qua vực thẳm tâm hồn.
2.
Cỏ không biết khóc
Đó chỉ là những hạt sương đọng lại đêm qua
Đá không biết đau
Chỉ bàn tay mình vô tình tứa máu
Gió chẳng biết buồn
Chỉ những chiếc là vàng trút hồn cho những cuộc hồi sinh
Trong trái tim chúng ta buổi sơ đầu không có mầm thù hận
Chỉ là những  tham vọng đổi thay kết tủa thành hình.
3.
Những bài ca không bao giờ chết đi
Dẫu chúng bị hiếp dâm bởi những tên đồ tể 
Những bài thơ bị chặt đầu sáng hôm qua
Máu thấm vào đất âm ỉ mầm hy vọng.
4.
Phía sau một nụ hôn
Là ngàn lưỡi dao găm sáng quắc
Phía sau một lời hứa
Là bãi chiến trường chất đầy máu xương  lường gạt
Phía sau một sự lặng im tập thể
Là những nghĩa địa dài thêm mỗi ngày.

Chuyện Vưỡn

 Ngồi xuống bãi cỏ 
Chụp hình những giọt thời gian
Tôi thấy mình là con dế
Tẩm ướp tâm hồn bằng mùi đất ngai ngái
Cứ thế 
Mỗi chiều đi qua
Tôi ngồi mơ những con đường xa xăm
Dòng sông, mặt biển, cánh buồm
Có đôi lần dõi cánh chim bay
Lại ước mình là đám mây phiêu dạt
Đến những vùng trời tự do
Bình thản tôi lần giở từng trang
Cuốn truyện về hành trình của loài người
Rời hang đá!
Rời bỏ cuộc sống bầy đàn mông muội
Và biết may quần vá áo từ những mảnh da thú thay cho sự che đẩy bằng lá cây
Họ đi qua sa mạc
Gió mưa
Sấm sét và núi lửa
Một sáng kia họ đến bên dòng sông
Sự sống văn minh ra đời từ đó...
Bao nhiêu ngàn năm đi qua
Dòng sông văn minh vẫn chảy
Có khi êm đềm
Có khi cuồng dữ
Đó là khi sự đấu tranh bắt đầu
Máu đổ lệ rơi
Xương tan thịt nát
Cuối cùng là mùa bội thu của chân lý!
Tuy nhiên
Ở một nơi nào đó
Cuối dòng sông
Có những đoàn người tách mình ra khỏi thế giới
Bình nhiên ăn lông ở lỗ
Ngây thơ như những con bò tự nguyện cho một số kẻ xỏ mũi
Và xem đó là chuyện bình thường!
Tôi gấp cuốn sách lại
Lướt tay trên những cọng cỏ héo
Nghĩ về thiên đàng!
Có lẽ nơi đó giờ này chúa đang ngủ say
Và ngài piter đang làm công việc mua bán với những linh hồn
Trừ những kẻ thân tín của chúa
Tôi bất chợt tự hỏi:
-Nếu như chiếc chìa khóa ngài đang cầm 
Được kẻ khác nắm giữ thì sao
Ví dụ kẻ đó là satan!
Biết đâu không còn sự dối trá!


 
  Trở lại chuyên mục của : Trương Đình Phượng