TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG


Trong Buổi Chiều Nhảm Nhí Này

1.
Tôi ăn mày buổi chiều
Bằng những chấm cô đơn
Con chuồn ớt nhỏ nhoi. Bay. Luống hoa cà dần héo
Từng đám mây lao xuống dòng sông. Tuẫn nạn.
Những ả đàn bà ra sông giặt áo
Giặt mòn tay chưa hết gian truân
Sau làn áo mỏng, những núm vú buồn
Níu chút tàn tuổi xuân bằng nhịp thở
Con đường bụi bốc mù. Những bóng người như đang đi trong sương.
2.
Có những buổi chiều
Lạnh hơn một nụ hôn
Bạn cố tìm hiểu đường biên của một sợi tóc
Hay phả hệ của một niềm tin. Trên linh hồn bông gió xám.
Có những buổi chiều
Đến những giọt nắng tàn cũng đượm mùi suy tưởng
Bạn mặc niệm giấc mơ ban trưa
Bằng những câu thơ vụng về
Bạn biết
Hoàng hôn chẳng bao giờ chết. bởi nỗi buồn
Đêm muôn đời như cuốn sách 
Viết về hành trình của nhân loại
Bạn đọc hoài chẳng hết
Có những chiều
Bạn giơ tay
Đôi bàn tay đã thấm mệt đòn roi số phận
Hứng những tiếng động
Và gói vào mảnh giấy im lặng
Bạn nghĩ bạn sẽ ươm mầm sự nổi loạn
Để rồi nhiều ngày sau bạn mở ra
Chỉ thấy những miếng da khô sáp
Như xác những nàng tiểu tiên
Bị bỏ quên trong chiếc hang . Từ thuở xa xôi nào đó.
3.
Này anh
Chúng ta chơi trò chơi nhé
Trò gì?
Làm thi sỹ
Thôi bỏ đi em
Nhà thơ nghèo kiết xác
Méo xẹo mồm vì nhai những giấc mơ
Này anh nhầm rồi đấy anh yêu
Nhà thơ bây giờ giàu lắm
Chẳng còn ai cưỡi gió ôm mây
Cũng cóc còn ai bán niềm vui mua nước mắt cuộc đời
Nhà thơ bây giờ áo quần xúng xính
Điện thoại iphon ai phiếc rần rần.
Vậy à
Thế thì chúng ta chơi.
Anh đã đứng dưới vũng bùn này quá lâu rồi
Thôi chơi trò thi sĩ để đổi đời cũng tốt.
 
Chiều Tiền Sử


Một buổi chiều 
Bình thường như vạn buổi chiều / khác
Tôi/ đi ngang nhà thờ
Đâu đó quanh tôi/ hơn hai ngàn năm bất chợt cựa mình
Những bàn tay mệt mỏi
Lặng lẽ / cởi tấm vải che đôi mắt mù lòa
Và từ nơi tiềm thức hỗn mang
Adam bẻ gãy chiếc xương sườn của mình ném vào bể máu
Tự mình tạo nên hình hài người đàn bà/thật sự có một trái tim
Trong khu vườn địa đàng/ chiều khánh kiệt/ nắng
Con rắn thời tiền sử điên cuồng cắn nát tất cả trái cấm
Không tìm ra trí khôn…
Nơi cuối vườn
Thiên chúa đang bình an chìm sâu vào giấc ngủ
Trên môi ngài hiện hữu nụ cười của kẻ chiến thắng…
Dưới cánh đồng đầy cát và đá sỏi
Những gã quản gia đang bày cho bầy cừu cách tạo ra hạt giống từ sự ngu muội
 
Đoàn Xiếc
1
Những con hổ ngoan ngoãn nằm xuống
Đứng lên
Nằm xuống
Theo chiếc roi của gã chỉ huy
Con khỉ khèng khẹc cười
Khi thằng nhóc cho nó quả chuối
Trong lồng sắt 
Gã cá sấu ngáp dài ngái ngủ
Trưa âm ẩm buồn
2
Tên hề ngồi trầm tư 
Chiếc mặt nạ trên tay 
Hai kẻ nhìn nhau
(những ngôn ngữ âm thầm trao đổi)
Đôi mắt buồn bã nhìn ra cửa sổ
Khu vườn nằm lười nhai nắng
Trên bầu trời những đám mây lần lượt biến hình
Đang là tay dũng sỹ
Thoắt thành con chó ghẻ
Đang là đấng khai sáng
Thoắt thành gã lang thang…
Tên hề lấy chiếc kèn trong túi
Đưa lên bờ môi gầy
Điệu nhạc “kiếp mua vui”
Lặng lẽ trôi theo những hành lang dài , vắng…
3
Đoàn xiếc lên đường
Họ tiếp tục đi đến những miền xa xôi
Thành phố với những con đường nườm nượp người xe
Những ngôi nhà cao chọc trời
Khuất dần phía sau lưng
Sương sớm tan nhanh dưới bình minh 
Một thằng bé ăn mày
Bồng con chó nhỏ
Trơ trọi bên hiên nhà hát ngơ ngẩn nhìn theo.
 
Khi Tôi Đến

Khi tôi đến
người đã đi
chỉ còn lời hẹn hờ hững neo nơi mái hiên 
hàng lan can guộc gầy bụi bám
mảnh vườn ngập mùi nắng rữa
(chừng như nắng cũng biết buồn)
khi tôi đến
người đã đi
chỉ còn nụ cười ghim chiều ký vãng
và giọng nói khảm vào tiếng lá rơi
lạnh lùng!
Gió thủ thỉ với tôi về những sợi mưa mùa trước
đan trên tóc người những đêm không tên
mù miết đợi chờ
khi tôi đến 
người đã đi
chỉ còn cô đơn nhẩm đếm từng nhịp tim lạc điệu
và hai bàn tay vô tri giác
cào cấu lặng câm tìm thanh âm xót lại
(thanh âm của bờ môi run rẩy kiếm bờ môi)
khi tôi đến
người đã đi
chỉ còn tôi vô hướng trên vạn trùng sa mạc nhớ!
thả linh hồn cút côi men theo chiều lệch tốc...
  Trở lại chuyên mục của : Trương Đình Phượng