TRƯƠNG THỊ THANH TÂM
Vương Vấn
Chiều nhìn mây xám lững lờ
Nhìn dòng sông chảy gởi nhờ lời thương
Ưu tư trăn trở đêm buồn
Bao nhiêu phiền muộn tình vương với tình
Trái ngang giọt đắng riêng dành
Buông thì không nở, lụy đành tội mang
Nhớ anh thơ viết đầy trang
Lời thơ còn đó, vọng vang thưở nào
Tình yêu con sóng lao xao
Nước sông Tiền vẫn chảy vào phía anh
Đêm khuya ôm gối một mình
Nhớ anh nhiều cũng chỉ đành thế thôi
Lỡ rồi bến nước thuyền trôi
Gặp nhau chi cũng để rồi buồn thiu
Mùa Thu cho lá rụng nhiều
Hoa tàn rồi cùng rơi đầy sân em
Một mình với nỗi cô đơn
Anh thì còn đó nợ duyên cau trầu
Đêm dài nghĩ mãi đâu đâu
Nhớ quên giữ lấy còn yêu thêm buồn
Ước mơ chỉ tuổi hoàng hôn
Cho tim tan nát, mà quên sao đành
Môi em còn nhớ không quên
Xa anh buồn lắm, môi em vẫn chờ.
Một Chuyện Tình
Bờ tóc rối đã lâu rồi biếng chảỉ
Chiếc gương soi lâu lắm chẳng thèm nhìn
Còn lại đây những tình thư ngày ấy
Mà giờ đây sao cúi mặt làm thinh
Tuổi mười lăm ngây thơ như giấy trắng
Tập tễnh làm thơ bạn với gió mây
Có người trai từ nơi miền biển mặn
Đến Mỹ Tho làm sĩ tử tú tài
Ngôi chùa nhỏ gần nhà, người ở trọ
Giếng nước trong vằng vặc ánh trăng tan
Một hôm bổng thấy lòng xao xuyến lạ
Mắt ai nhìn từ phía gốc Hoàng lan
Đêm không ngủ mơ màng đôi mắt ấy
Có điều gì đã đến ở trong tôi
Thật diệu kỳ nghe vị ngọt bờ môi
Rồi hai đứa quen nhau từ dạo đó
Ngày thi cuối cùng qua đi vội vã
Tôi thấy gì trong ánh mắt buồn thiu
Lời chia tay ngập ngừng chưa nói hết
Mai xa rồi thành phố sẽ quạnh hiu
Hai phương trời biết ai quên hay nhớ
Chốn cũ mịt mờ bước mỏi ngu ngơ
Nhìn tấm ảnh bóng ai về đâu đó
Lời nhớ thương còn đọng mấy trang thơ
Thời gian trôi mau không chờ không đợi
Nhật ký ngày xưa giờ đã đổi sang trang
Mấy mươi năm đời sao lắm trái ngang
Như vết dao làm con tim rướm máu.