TRƯƠNG THỊ THANH TÂM
Khóc Người Xưa
Sao người nỡ bỏ ra đi
Để cho nước mắt tràn mi lăn dài
Chuyện đời quả thật lắm khi...
Tình còn nguyên vẹn cớ gì phải xa !
Trời còn đày đọa đôi ta
Cách xa chưa đủ, nay đà biệt ly
Bây giờ phải tiễn người đi
Đắng cay ai biết, sầu bi ai lường!
Một người khóc, một người thương
Bao giờ gặp mặt...đoạn trường làm sao!
Họa là trong giấc chiêm bao
Nhìn nhau biết có...tình đau cỡ nào!!!
Đêm nay lạc một vì sao
Niết Bàn rộng mở, đón chào người sang
Xin đừng tiếc nuối lang thang
Hãy quên tất cả, dương gian muộn phiền.
Về Lại Chốn Quê
Về đây bưng bát cơm quê
Nghe hương đất thở, vọng về trái tim
Sông quê con nước êm đềm
Dòng phù sa chảy, qua miền yêu thương
Nghe quen tiếng võng đêm buồn
Lời ru của mẹ, thức mòn canh khuya
Chợ làng đi sớm về trưa
Thương sao bóng mẹ, đường mưa gập ghềnh
Về đây nhìn nắng mới lên
Có đôi bướm trắng lượn bên vườn hồng
Xuồng con neo đậu bến sông
Sẻ nâu ríu rít mùa đông đã về
Thương sao thương quá áo quê
Quên rồi phố chợ bộn bề nỗi lo
Phấn son trang điểm hững hờ
Mặc ai vui ánh đèn mờ kiêu sa
Về đây mặc áo bà ba
Lời quê chơn chất, thật thà dễ thương
Trả người phố cũ mù sương
Đèn đêm hắt bóng, dặm trường khó đi