TRƯƠNG THỊ THANH TÂM
Nụ Hoa Mới nở
Khi nụ hồng nở rồi trong nắng sớm
Cơn gió lùa, từng cánh thở mùi hương
Sao con bướm vẫn chưa về vườn cũ?
Nắng lên cao, hoa ngậm giọt sương buồn!
*
Khi đôi chim đùa nhau bên góc khế
Trái yêu thương còn giấu giữa màu xanh
Mầm hạnh phúc vương lên từ lá biếc
Hương vị tình sao lại quá mong manh!
*
Khi cơn gió lòn tóc bay sợi rối
Đêm cô đơn thầm lặng ngóng sao trời
Bao nỗi nhớ gởi theo miền hư ảo
Còn đâu đây nồng ấm giọt tình rơi
*
Trái hạnh phúc rồi một ngày cũng chín
Ta chia nhau trái cấm vườn địa đàng
Ngày tháng lạ cho đam mê cháy bỏng
Nụ cười duyên khép cánh giọt sương tan
*
Con suối nhỏ chảy từ đâu trong vắt
Môi ngọt ngào không cần chút điểm trang
Trong ánh mắt nhìn nhau còn bối rối
Thả hồn trôi màu nhạt ánh trăng tan.
Cố Mà Quên
Cố Mà Quên
Thân ta như đám lục bình
Lênh đênh theo nước, bồng bềnh ngược xuôi
Ta trôi lạc giữa sóng đời
Đẩy đưa mặc sóng thuyền trôi mặc thuyền
*
Cuộc cờ thế sự đảo điên
Nhân gian cõi tạm, lạc miền ăn năn
Tìm đâu bóng mát giữa đàng
Tìm đâu một chỗ muộn màng gởi thân
*
Chơi vơi cát bụi hồng trần
Tìm đâu có được một người thương ta
Hay là đùa cợt bướm hoa
Để cho nụ héo phai nhòa nét xuân
*
Ừ, thì thôi cố mà quên
Chuyện tình yêu ấy, bồng bềnh gió đưa
Úa tàn rồi...một cánh hoa xưa
Còn mơ chi chuyện nắng mưa cau trầu
*
Sông còn có khúc nông sâu
Mười năm chờ đợi qua cầu gió bay!