VIÊN HƯỚNG
Cảm Nhận Thơ Thầy
1.
Hạc Vàng từ thiên cổ
Trùng ngộ cội chân nguyên
Nghe rừng hoang kể chuyện
Đất vang vọng hương thiền
Thênh thang vào cuộc lữ
Liễu tịnh ánh trăng ngàn
Thời nao cùng hành trạng
Huynh đệ ấm trần gian
2.
Đáy chung trà vàng trăng Bửu tự
Giấc mộng trần gió bạt về đâu
Chén vô cùng vang bậc thâm sâu
Người tịnh hóa tạc màu Nguyệt cổ
Về làm mây muôn trùng tương ngộ
Bay nghìn phương hòa nhạc hương đời
Giọt nguyên sơ đồng vọng biển khơi
Nghênh thiên địa vĩnh thời ảo diệu
3.
Hoàng y hay cánh hạc vàng
Quyện trong mây trắng sương ngàn mênh mông
Người về bước nhẹ thong dong
Bóng người như cánh hạc vàng bay cao
4.
Dấu chân xưa quạnh vắng
Đỉnh cô phong nhập trần
Ngày về bên hiên lặng
Huynh đệ chén thanh bần
Người ơi chân phúc lạc
Góc núi nào chuông ngân
Am tranh nào, Cánh Hạc
Trăng rọi bóng trong ngần!
5.
Huyền Không ơi hát dùm ta khúc niệm
Từ dạo nào đất đá lạch nguồn thơ
Ký ức về trổ nhánh, nụ hoang sơ
Nắng chan chát cơ hồ môi thấm mặn
Vai bỏng rát trong đất trời tĩnh lặng
Nhưng vườn tâm Người rực ánh trăng rằm
Mái chùa xưa theo chiến cuộc thăng trầm
Màu hoang phế khơi mạch ngầm hương nguyệt
6.
SỎI ĐÁ HUYỀN KHÔNG XƯA
Ngang qua Người thời nao chuông cổ độ!
Ta đã nằm đợi hóa kiếp phù sinh
Người chạm ta trong thinh lặng ấm tình
Thân sỏi đá ta trầm mình ươm mạch
Ôi nhân ảnh chập chùng thân lau lách
Người trở về từng khoảnh khắc nguyên sơ
Ta đứng lên hồn nguyệt bạch sáng ngời
Ôi dấu ấn của một thời vô ngã!
7.
CHÙA XƯA VỌNG TIẾNG
Pháp nạn về phai hạt nắng vàng
Vô thường cung bậc vỡ sang trang
Quê hương sóng gợn ta về đất
Ủ bóng Hoàng Y vọng cõi ngàn
Thơ bay khói nhạt hoàng hôn lặng
Chiều nào huynh đệ tựa hiên tây
Người ơi kỷ niệm đồi mây vắng
Định mệnh cô thân nhạn lạc bầy
8.
Con thuyền nhỏ thong dong
Khua mái nhẹ theo dòng
Sư vỗ thuyền ca hát
Âm ba gợn hư không (Viên Minh)
Dư vang gợn Huyền Không
Nguồn nguyệt tuệ xuôi dòng
Muôn trùng âm ngân vọng
Tiếng hát nào mênh mông
Thơ xưa ngời đỉnh Huyền Không
Có Người nhỏ giọt phiêu bồng hương thiêng
Thả nguồn nguyệt tuệ như nhiên
Dòng âm lênh láng phả thuyền âm ba
Thong dong sóng gợn ta bà
Máy chèo khua nhẹ trăng ngà tinh khôi
Càn khôn tĩnh tại trên môi
Người ơi diệu Pháp xuyên đồi nở hoa.
9.
Con về đây giữa đất trời chân rạng
Trên môi Người còn tàng ẩn niêm hoa
Chạm bờ không - đâu cũng chốn quê nhà
Đời biển động hiện trăng ngà thiên cổ