VINH HỒ



TẠ ƠN EM

Từ muôn kiếp tạ ơn em đã đến
Cho tình mình kết trái tự ngàn xưa. 
Hữu duyên thiên lý vườn đào ban trưa
Ta tái ngộ mối tình thơ sầu khổ.

Bóng giai nhân chờ ai bên cửa sổ
Chân trời xa ta thương nhớ ngập lòng.
Ta từng ví mắt em là biển rộng 
Cho thuyền tình ta lạc nẻo mênh mông.

Em yêu ơi ! hồn cao thượng sáng trong
Đã cho ta tình yêu đầy ảo giác.
Đã cho ta nguồn thơ sầu biển mắt
"Thương lắm mình ơi" còn mãi giọng thương.

Ngồi nghe em mà xúc cảm lạ thường!
Nghe em ngâm thơ ngọt ngào lòng biển.
Dáng dấp yêu kiều, thướt tha, ẩn hiện
Cho tình ta chới với đến ngàn sau.

May, 29, 2020

TÌNH THƠ HÉO SẦU

Có thể nào tim ta là gỗ đá
Em quay đi mà chẳng tủi chẳng hờn.
Hàng sồi kia đông tàn trơ trụi lá
Chim xa rừng còn chíp chíp chẳng sờn.

Có thể nào tình mình chia đôi ngã
Mà vẫn vô tâm, vô cảm, vô tình.
Thuyền lênh đênh lọt vào vùng nước xoáy
Bến vẫn khăng khăng chờ một bóng hình.

Có thể nào tình mình hoài lận đận
Như Sâm, Thương xa kiếp kiếp đời đời.
Như Quý Phi không chung đường Lý Bạch
Như Quỳnh Như- Phạm Thái khóc than Trời.

Có thể nào không còn ai đợi nữa?
Xuân không sang, mùa Hạ cũng không về. 
Dòng nước trôi xuôi, tình yêu cất cánh 
Trái Tim giá băng, đời đã ê chề.

VINH HỒ

  Trở lại chuyên mục của : Vinh Hồ