VÕ THẠNH VĂN


Kinh Vô Thường
(Cát Bụi 201 - 250)

 
[201]
bờ sinh bến tử trở đầu
bọt tan sóng vỡ thẫm màu mê hoang
bùn trôi lũ ngập dòng sông
tình rơi sủi bọt mê lồng trang kinh

[202]
trang thư chợt đọc vô tình
chữ em tiết mật thình lình nhả hương
đóa quỳnh nở vội đêm sương
tóc ai chiều ấy thầm vương trăng đầy

[203]
lao xao mặt nước bọt bày
nghìn bong bóng nổi trên tay rạc buồn
rậm nhánh sông - thưa cội nguồn
mây trôi năm sắc đẫm truông mắt sầu

[204]
đi về mộng ảo tìm nhau
gặp đây thảng thốt trên cầu phố sương
nầy người đài các công nương
ngựa xe chen lấn bên đường bụi hoen

[205]
có loài thủy hạc ăn đêm
tiếng kêu tha thiết lay rèm gió thu
trời nghiêng tây bắc mịt mù
đông nam đất trổ thâm u nhũn lòng

[206]
quỷ sương khóc sóng bên cồn
chiều buông trống điểm thu không thành ngoài
trăng rơi buốt nỗi u hoài
gió lên biển dậy sõng soài ma trơi

[207]
chỉ thề thốt tạm đầu môi
người quay gót ngọc nửa lời bay xa
chiều nao ai chuốt tay ngà
bên khung cửa hẹp nhạt tà áo xưa

[208]
phận ta hạt bụi dầm mưa
công em khai ngộ truyền thừa pháp duyên
ta còn đầy ắp ưu phiền
tóc em bay rợp kín miền thạch tâm

[209]
xưa lên núi thẳm tìm trầm
sương giăng rừng vắng - mưa dầm bãi hoang
chờ em đãi sạn tìm vàng
đầu sông cuối bến tân toan tháng ngày

[210]
trăm năm còn vọng tiếng giày
những vì sao lạc chau mày đổi ngôi
nghìn năm còn thoảng hương môi
dáng người ẩn hiện nổi trôi nẻo đời

[211]
niềm đau dài tận cuối trời
lẻ loi từng giọt mưa rơi đầu mùa
xa người mắt ướt hờn thưa
khuya ngần đếm đợt gió lùa thư hiên

[212]
gót hài còn luyến động tiên
còn đi còn đến trên miền thơ hoang
dấu giày vẫn nhớ trần gian
còn qua còn lại trăng ngàn còn soi

[213]
người từ sinh tử về chơi
bước chân lãng đãng mê tơi động đào
man man bờ cõi chiêm bao
đường đi lối đến đá nào khắc ghi
 
[214]
từ mùa cách trở sinh ly
bụi về viễn phố - cát đi về rừng
cát về treo võng sau bưng
bụi ngờ trôi giạt lưng chừng cõi mê

[215]
gió đem mưa bụi trở về
trắng non buốt lạnh hồn tê điếng sầu
mưa về đâu - gió từ đâu
dáng ai chờn chợ quyện màu thẫm xanh

[216]
lời người tuyệt diệu vô thanh
hát nghêu ngao đợi duyên lành trao thân
hành trình qua cuối cõi tâm
hồ si -  biển khổ - sông lầm - bến mê

[217]
khung trời đâu suất ai về
thăm vườn xưa mảnh trăng thề tơ giăng
đầm xưa bóng hạc băn khoăn
em xưa lồng lộng dáng hằn nguyệt sa

[218]
bởi ta cát bụi chia xa
bởi ai nên thiện ác hòa chung đôi
bởi tình nên biển sóng nhồi
bởi tâm đời ứa cho trời giọt tuôn

[219]
hoàng hôn vấp sợi tóc buồn
bước chân lãng đãng sương nguồn thu sa
ráng chiều (ửng sắc) yêu ma
tỉnh say một giấc yên hà gió lay

[220]
ưu đàm kín rợp đường mây
năm nghìn năm nở trên tay phật thầy
hoa ưu phiền nở mùa chay
chờ ngày linh hiển dấu giày thánh vương
 
[221]
càng xa - càng nhớ - càng thương
dáng ai ngày ấy diệu thường tóc bay
gần nhau đêm ngắn mệt nhoài
tóc thôi chờ gió - trăng hoài đợi mây
 
[222]
lá rừng bụi đỏ ngất ngây
lá trôi về cội - bụi bay về đồng
tình vương đọt lá diêu bông
biết đâu bờ bến mà mong đợi tình

[223]
bồ đề không tướng không hình
không chủ - không khách - không mình - không ta
bên song rũ rượi tóc xòa
không dư - không thiếu - không nhòa - không phai

[224]
người từ lạc bước thiên nhai
cổng trời tịnh độ chờ ai khép thề
sợ nhân: giác - sợ quả: mê
sợ em hương sắc mà tê điếng lòng

[225]
chiều đông gió tạt qua song
ướt trang thư cũ người hong bên thềm
đêm qua trăng lẻn qua rèm
kéo chăn tơ đắp chợt thèm vòng tay

[226]
mai về làm bạn với mây
ngủ trong am gió quên ngày đợi đêm
trong mơ trăng rớt quanh thềm
trang chu hóa bướm về tèm lem say

[227]
một vì tinh đẩu ngất ngây
rụng trên vai nhỏ em gầy rạc mai
sao khuya ngái ngủ thở dài
ai trăn trở mộng thiên thai bồng bềnh

[228]
cát đầu sông - bụi cuối sông
lạc nhau mấy thuở đôi dòng lênh đênh
phân ly bao ngã buồn tênh
trùng phùng (chợt nhớ chợt quên) ngày nào
 
[229]
nhớ nhau trăng nước rì rào
xa nhau từ buổi yêu đào khắc tên
lạc nhau (bắc đẩu) chênh vênh
lụy nhau nguyệt lão bỏ quên tơ hồng

[230]
ai đầu sông nhớ cuối sông
ta cuối sông mãi ngóng trông ngược dòng
người về lúa trổ đòng đòng
bắp non ngậm sữa dằn lòng ra đi

[231]
người sâu mắt thức mùa thi
kinh qua một nửa xuân thì long đong
tơ vương trăm mối bòng bong
đèn khêu duyên úa - bấc chong đêm tàn
 
[232]
ôi em quá đỗi nồng nàn
mắt môi chín tới mật hàng hàng tuôn
xin em buông xả ghen buồn
nài người thôi tạm đóng tuồng tích xưa

[233]
chùm môi chín mọng đầu mùa
muộn màng trăng xế dáng bùa chú thiêng
buồn tênh gió lọt tây hiên
gối e ấp lệ triền miên chảy dài

[234]
mộng từ muôn thuở chưa phai
nửa khuya trăng lạc trên vai liễu gầy
rơi từng giọt mộng ướt tay
ai chong mắt thức ngủ ngày chép thơ

[235]
thương nhau cát bụi bơ phờ
thủy chung kết tóc xe tơ một đời
trọn đời kết tóc xe tơ
nghìn sau cõi mộng chưa mờ dấu xưa

[236]
từng chiều mưa vẫn còn mưa
tóc mai gió thốc lưa thưa cuối trời
 giọt rơi - từng giọt - buồn rơi
tịch liêu thầm tụ lạnh lời kinh sa
 
[237]
ru ta mười ngón nuột nà
em thề chuốc rượu dâng hoa một đời
cuộc tình bến mộng mê tơi
cắn môi muối mặn thốt lời kiên trinh

[238]
xa nhau vẹn kiếp phù sinh
ai nghiêng vạt nắng rây tình nhớ nhung
buộc nhau thề thốt thủy chung
dâng nhau vắt nặn tận cùng tim gan

[239]
người đi cuộc mộng chưa tàn
phấn son rực rỡ trên làn da thơm
xuân hàn - hạ trắng - thu mơn
lập đông tuyết lạnh mắt rơm rớm chờ

[240]
từng đêm thức trắng chép thơ
chiêu hồn thái cổ dật dờ về thăm
gặp nhau ghi vội trối trăn
lời thề thốt gởi giang đăng viễn hoài

[241]
long đong cát bụi mệt nhoài
về xây am nhỏ bên ngòi tịch liêu
qua mùa lũ lụt gió xiêu
vào rừng cất rượu sớm chiều say kinh

[242]
bướm ong một thuở si tình
đãi nhau dâng chút ẩn tình xót thương
u tình phảng phất u hương
chân thường sương ngọt - vô thường khói cay

[243]
người buồn xõa tóc gọi mây
chao đôi vai nhỏ tay gầy nhánh tê
tóc bay mây vẫn chưa về
nón nghiêng tụ gió lời thề heo may

[244]
bên trời bất chợt mưa bay
co ro người đếm từng ngày tháng trôi
trang thư lạnh ngắt tình đời
từng dòng băng buốt dấu môi đợi người

[245]
chim bay hằn vệt cuối trời
người đi lạc dấu rã bời phấn son
mai về ngựa nản chân bon
bụi giang đầu đổ chiều mong ngóng hoài

[246]
sau cơn bão rớt sóng nhồi
cát trôi đoạn thực bên đồi phù sa
tàn mùa nghiệt ngã kinh qua
bụi giăng tuyệt thực trăng tà hé nghiêng

[247]
tựa cửa không - đọc kinh hiền
điển ngôn nhả ngọc - lam điền hóa thơ
hàng dương chân núi bơ phờ
rủ ve về hát bên bờ tịch hoang

[248]
chiếu chăn đá sỏi muộn màng
nửa khuya chợt tỉnh giấc bàng hoàng xưa
hạt gầy bụi sũng cơn mưa
trôi về tiền kiếp chờ mùa hóa thân

[249]
bản lai cát bụi xoay vầng
 bao phen lâm lụy - mấy tầng ngửa ngang
hoa cửa động - khói ven làng
phấn hương nhân thế võ vàng tính linh

[250]
bụi từ thập giá phục sinh
về qua biển đỏ xây linh hiển đài
cát từ sa mạc phôi khai
vượt qua biển chết đầu thai kiếp người
 
 
phù hư dật sĩ
VÕ THẠNH VĂN

  Trở lại chuyên mục của : Võ Thạnh Văn