VÕ THẠNH VĂN



Cát Bụi
Trích: Kinh Vô Thường
(081 - 120)



[081]
trở trời rụng quả sầu đông
sơn tăng bỏ động phù không tìm về
dặm ngàn mưa gió thê thê
lòng ai (chợt tỉnh chợt mê) khói chiều

[082]
tóc người từng sợi đìu hiu
chảy buồn ướt nhánh sông triều tịch hoang
kể từ trời đất hỗn mang
kể từ rạc cánh bàng hoàng thiên di
 
[083]
phượng màu ngơ ngác trường thi
mùa người đơn lẻ ngả chia lối thề
từ ngày giấy mực ngô nghê
phượng rơi  theo bướm - người về theo mơ

[084]
cả đời sạch - mình ta nhơ
còn em thắp ngọn nến mờ chép kinh
soi bàn tay chợt thấy mình
xem trang thơ cổ diễm tình sa oanh

[085]
khêu ngọn vàng - đọc thư xanh
trầm vương nhả điệu - hương quanh quyện hồn
tóc về theo gió bản buông
qua khe cửa lạnh từng luồng nhớ nhung
 
[086]
trăng nhô sau núi mịt mùng
sương giăng niềm sớm - mưa chùng nỗi đêm
đưa tay vén mảnh tơ rèm
gió thương gò ửng - trăng thèm nụ mơn

[087]
vẳng nghe lòng suối dỗi hờn
nỉ non qua vách đá mòn chảy suông
ngày mai nước trở về nguồn
ta chờ mây tụ nghiêng tuôn lệ trời

[088]
tuyết rơi - giá rụng - gió nhồi
miên miên ba giới bên trời tàn đông
vườn trăng mở cổng mây lồng
mắt môi hạo hạo - tơ đồng hây hây
 
[089]
tụ mây lợp thảo am mây
kết êm nệm cỏ - xây dày tường trăng
rước em về hội xích thằng
trăm năm thắp ngọn châu đăng sao trời

[090]
lòng qua lối ấy bời bời
như mây - như nước - như trời - như sông
 lúa non thân nhuốm bụi hồng
mắt ai ngày ấy vời trông phương nầy

[091]
phong lưu gió thoảng rạc gầy
trong cơn thần hứng rong dày triều đưa
mây ngàn (hạc nội) duyên xưa
tưởng người trong mộng cũng vừa chiêm bao
 
[092]
trộn màu khánh hạ hoa bay
nhớ người mắt lệ hờn cay phấn nồng
xa người sông nước ngùi trông
sương giăng đỉnh núi - mây lồng đáy ao

[093]
suốt mùa tuyết rụng xanh xao
đôi chim di trú về trao gởi tình
cánh lơi lả dặm trường đình
bay qua biển lặng rọi hình hài suy

[094]
thương nhau trăng nước thầm thì
triêu dương mật ngất - xuân thì hương ngây
sát na với một tầm tay
xa nhau gang tấc tháng ngày trôi xuôi

[095]
lời thề đậu tạm đầu môi
câu thề cạm bẫy bên đồi cát bay
trở mình thức tỉnh cơn say
dáng ai nhập mộng hoa lay cánh buồn

[096]
giá băng cuộc lữ mưa nguồn
ướt đầm môi mắt nghìn truông dõi tìm
sáng dò biển bắc chân chim
trời nam chiêu cảm mạch tim máu dồn

[097]
nhánh sông nghiêng rót qua hồn
chia hai cát bãi sóng cồn đôi nơi
nước dồn triều dậy phanh phơi
cát dầm tóc đợi - bờ khơi môi chờ
 
[098]
mấy mùa lệ úa trang thơ
ngôi vương hoa rắc - bệ thờ ráng pha
kêu thương gào thấu giang hà
lưỡi tê tình vị  mắt nhòa dấu chim
 
[099]
bụi ngầm gờn gợn trong tim
giục người khắc khoải truy tìm vết son
cát thầm vun ốc đảo con
xui người thao thức lối mòn chân qua
 
[100]
môi trề ngọt lịm chua ngoa
tay vươn dài muốt ngón ngà dối gian
tóc bay rợp nẻo điêu tàn
đường xanh giã biệt - lối vàng chia ly
 
[101]
thâm khuê từ buổi dậy thì
mùa xuân mang tiếng thị phi tóc bồng
qua cơn hạ bỏng long đong
cuối thu lá rụng bên giòng man khai

[102]
nửa đời bẻ kiếm lau tay
hẹn người bên cội hoàng mai giang đầu
chờ trăng xõa bóng chân cầu
lược ngà gỡ mái tóc nhàu quyện hoa

[103]
rồi mai bụi đỏ thành xa
phấn hương còn đọng áo là lượt bay
cát mềm gió cuộn mây sa
mắt mờ sương đục - môi cay khói mù

[104]
tay dâng của lễ ân thù
dưới ngai cửu ngũ lòng tù ngục nhau
môi lầm - mắt lỡ - mày chau
ngại ngần - thiết thạch vàng thau - mống ngờ
 
[105]
tầng trời thái cổ ngẩn ngơ
những vì tinh đẩu dật dờ nhớ thương
bỗng dưng rừng trở thê lương
hạt mưa sợi nhỏ vô thường phiêu nhiên

[106]
mốt mai mai một lời nguyền
tóc tơ tơ tóc lâm tuyền kết giao
xưa sau cát lạc phương nào
đưa tay bẻ khóa động đào tìm nhau
 
[107]
mầm nhân sinh diệt nhiệm mầu
dật dờ tiền kiếp chờ đầu thai tiên
men tình nẩy hạt uyên nhiên
nghìn năm thức ngủ thẩm huyền mắt sâu

[108]
tiếng nghìn xưa gọi nghìn sau
cõi hoang đồng vọng gót nhàu liêu trai
rã canh hồn cuộc mộng dài
chợt nghe nhạn lạc kêu hoài thâu đêm
 
[109]
dáng hoa nồng ấm môi mềm
đáy sâu ngục tối trăng thèm điêu ngoa
mấy thu tịch mặc chung trà
mấy đông tê buốt mây nhòa nhạt thơ
 
[110]
khóa xưa cổng cũ khép hờ
cánh chim trốn lạnh bơ phờ bay ngang
nến khuya lệ nhỏ hàng hàng
đèn chong thao thức tụng trang sử tình
 
[111]
chiếc thân giây phút hiện sinh
hoắt nhiên bỗng đến - thình lình chợt đi
trầm thơm ngát thoảng hương quỳ
phút giây xả mộng lưu li mơ về

[112]
thiết tha như quốc gọi hè
bâng khuâng nhạc trúc hờn ve trang đài
nao nao trầm vọng tiếng hài
người vì thương nhớ tóc mai rạc nhàu
 
[113]
lao xao vó rụng chân cầu
cá no cắn bóng sao đầu mùa rơi
dầm dề trăng ướt lả lơi
sương khuya thấm lạnh mảnh đời gương trôi

[114]
môi người nở nụ mân côi
ngón tay lần chuỗi rối bời chuông rung
lời kinh trầm tỏa mông lung
uy nghi cung thánh - vô cùng ngôi ba

[115]
nụ tình sinh diệt trổ hoa
chùm mây trắng mộng trôi qua sân đời
bóng che khuất nẻo môi cười
hoa tươi cửa động còn tươi nhiệm mầu

[116]
lời thề luyện hạnh vô cầu
bước vui sóng dậy - gót sầu trăng lên
vách am cỏ dựa sơn căn
chợt nghe từng nụ thường hằng trổ hoa

[117]
dung ba gợn sóng âm ba
loãng tan hư ảo la đà thái sơ
yêu người kẽ tóc đường tơ
giang tay bắt mộng bơ phờ xưa sau

[118]
hẹn hò rung trúc chờ nhau
chén cơm phiếu mẫu gợi đau lòng vàng
nghìn điều giữ lấy thiên chân
trăm đường ân ái trễ tràng nghĩa xưa

[119]
gió ru lắc võng cành trưa
treo nhành tuyết rụng rây mưa nhiệm mầu
hoa vô ưu trắng mái đầu
dỗ người say giấc ưu sầu tịch nhiên

[120]
trái mơ rực chín rừng thiền 
hái chùng lén giấu bên hiên trăng vàng 
người về lòng chợt hoang mang 
bụi hồng ố chợ - trăng vàng úa ga 

 
  Trở lại chuyên mục của : Võ Thạnh Văn