VÕ THẠNH VĂN




Mẹ Sớm Ru Con Một Đời Mông Quạnh
 
 I.
Dư âm mẹ hát buổi đầu
Còn vang vọng tiếng kinh cầu chung thân
Hốt nhiên hóa bướm tụ thần
Bâng khuâng nguồn cội. Tần ngần mối manh
 
Ngẩn ngơ đâu biết ngọn ngành
Chiều khung mây ráng. Khuya vành sao băng
Trăm năm lời mẹ nguyên vần
Ru con đẫy giấc xuân hàn quạnh đơn
 
Thoáng đưa lá cỏ chập chờn
Tang điền thẩm cát. Bãi cồn úa rêu
Lời ru mẹ vẫn nuông chìu
Mơn man quỳnh rũ. Đìu hiu trúc là
 
Ráng đùn. Gió quyện. Mưa sa
Hồi chuông triêu mộ la đà ngọn sương
Buổi xa xưa. Thuở mộng hường
Phong dao mẹ hát khai đường biển dâu
 
II.
Ru con tình mẹ nhiệm mầu
Hương bay. Trầm quyện. Sông chau. Khói buồn
Bao năm trụy lệ ngầm tuôn
Nước khe Giang Thủy. Thác nguồn Trường Sơn
 
Tinh anh thể phách chưa sờn
Áo xiêm nguyên nếp. Phấn son vẹn màu
Tài hoa nét bút lồng chao
Hương sen ngan ngát. Sắc đào man man
 
Tráp. Khăn. Gương. Lược. Nhẫn. Đàn
Xuyến vàng đôi chiếc. Khuyên vàng đôi khoen
Hình hài (di ảnh) chưa hoen
Lạc Viên tụ ngọc. Đào Nguyên đông vàng
 
Nến thơm phảng phất hương làn
Lời ru Mẹ đọng thấm tràn mắt môi
Trâm ngà voi. Kẹp đồi mồi
Tóc bung phấn lộng. Má nhồi nhụy vương
 
III.
Công chín chữ. Đức mười thương
Một dòng chung thủy. Đôi đường chia hai
Đành chờ kiếp khác đầu thai
Mẹ ru tuyệt khúc hoàng mai óng ngời
 
Mẹ về Bích Động đôi mươi
Tóc huyền chừng mượt. Môi tươi đương vừa
Con lên ba. Tuổi gió lùa
Biết đâu Tiên Hạc đang mùa hợp tan
 
Hài qua nghiêng xế võ vàng
Bùi ngùi nắng trải. Bàng hoàng mây giăng
Chiều thổn thức. Khuya trở trăn
Quạnh hiu sóng cuộn. Lỡ làng bèo trôi
 
Ra đi ngày ấy lâu rồi
Mẹ chưa về lại lắc nôi dỗ dành
Vành tang trắng. Ngấn đầu xanh
Lời ru ướt đẫm chảy quanh lũng đời
 
 
 
Mắt Môi Tứ Đại Phong Nhiêu
 
Vì đâu duyên hợp duyên tan
Mây đen chứa nước – Mây vàng ngậm sương
Vì đâu ráng tía man mường
Bởi chưng băng tuyết vô thường vẫn rơi
 
Tấm thân tứ đại tuyệt vời
Mi vồng thác trút – Mày ngời mây sa
Lầu ngực đá – Tháp cổ ngà
Mắt trôi thu rụng – Tóc là sương buông
 
Thịt da tứ đại nực cuồng
Tay khung nhật nguyệt – Chân lồng biển khơi
Ngón thon nà nuột tuyệt vời
Móng rêu cong vút nối trời tuyết đông
 
Gót son diệu pháp phiêu bồng
Môi trào phún xuất – Miệng nồng diệm sơn
Tóc bay vai ngọc mây vờn
Ửng phơi hồng thạch phân vân cội nguồn
 
Đôi tay sen búp nhụy hồng
Chải bung liễu lục – Chuốt lồng mây xanh
Đêm gầy phong lạp mong manh
Đếm duyên tan hợp – Kết vành hợp tan
 
 
Phạm Công Thiện: Hạt Bụi Hàn Lâm
 thiên thu tan thành khói
trích địa dày mủ mưng
một đời mong ngóng mỏi
nghìn năm vẫn chưa từng
 
bản lai là tro nguội
một đời làm mưa rưng
bây giờ là gió núi
bầu bạn với hoa rừng
 
một đời làm sương nổi
bây giờ là mưa giăng
đã bao lần thống hối
lòng khe lạch tụ băng
 
một đời làm chiều ráng
bây giờ là trăng khuya
mùa nguyệt rằm lãng đãng
rắc sữa vàng mộ bia
 
thiên thu là bụi lạnh
trong sát na mê lầm
suốt đời dài mông quạnh
phận mọt sách hàn lâm
 
đã bao lần hoắc ngộ
từ phù ảnh hóa thân
xin ơn trời cứu độ
nguyên tánh là nguyên tâm
 
Võ Thạnh Văn
March 15/2011
 
  Trở lại chuyên mục của : Võ Thạnh Văn