VŨ TRẦM TƯ

 Một Đời Bụi Phấn
 
Những viên phấn đã tan thành bụi nhỏ
Ghế đá sân trường trĩu nặng sầu đau
Ánh mắt đăm chiêu nỗi buồn hoang phế
Tiếng trống trường giục giã bước chân mau
 
Khi mái tóc từng sợi thưa mỏng mảnh
Dấu thời gian đã pha lẫn màu sương
Trang giáo án tải đi rừng kiến thức
Ta quên rồi cuộc sống quá nhiễu nhương!
 
Thuyền chở khẳm bao tình yêu rất thực
Đất quê hương biển đảo mịt mù xa
Dòng máu Việt chảy tràn trong huyết quản
Chút nghĩa tình ai còn giữ cho ta!
 
Khi đứng trước những nhọc nhằn toan tính
Biết nói gì để em hiểu thực hư
Bài toán khó cũng tìm ra đáp số
Cuộc sống đời thường chưa thấy số dư
 
Ta giữ cho em gia tài sách vở
Bước xuống đời còn một tấm lòng son
Lấy niềm tin xây lâu đài cổ tích
Bụi phấn một đời xin gửi lại quê hương
 


Khúc Thu Buồn
 
Trôi đi một khúc thu buồn
Gởi theo cơn gió giận hờn vu vơ
Tóc thề nhuộm tím trời thơ
Hoàng hôn tuổi mộng lặng lờ qua mau
 
Mùa gió chướng.mắt xanh xao
Cơn mưa về lạc nẻo sầu hương xưa
Tình yêu gió đẩy gió đưa
Phấn son khép lại trở mùa chim di
 
Đông chờ bấc lạnh thầm thì
Hơi sương đẫm ướt bờ mi dỗi hờn
Còn đâu một mảnh trăng suông
Gối đêm ấp ủ chập chờn bóng ai
 
Người còn lẩn khuất dâu đây
Mùi hương con gái quyện say lòng người
Giữ cho ta nhé nụ cười
Trăm năm đánh đổi bờ môi ngọt ngào
 


 
 
  Trở lại chuyên mục của : Vũ Trầm Tư