ĐỖ CHIÊU ĐỨC
歲暮有感 TUẾ MỘ HỮU CẢM
歲月匆匆似落虹, Tuế nguyệt thông thông tự lạc hồng,
離鄉背井又殘冬。 Ly hương bối tỉnh hựu tàn đông.
天高地迥愁身隻, Thiên cao địa quýnh sầu thân chích,
日短夜長怨朔風。 Nhật đoản dạ trường oán sóc phong.
萬象更新心有感, Vạn tượng canh tân tâm hữu cảm,
一元復始意無窮。 Nhất nguyên phục thủy ý vô cùng.
悠悠五十春溜去, Du du ngũ thập xuân lưu khứ,
故國天崖永不忘! Có quốc thiên nhai vĩnh bất vong !
杜紹德 Đỗ Chiêu Đức
* Nghĩa bài thơ :
CẢM XÚC LÚC NĂM TÀN
- Năm tháng sồng sộc đi qua như mỗi độ ráng chiều rơi rơi...
- Xa lìa quê hương chòm xóm lại gặp buổi tàn đông.
- Nhìn trời cao đất rộng buồn cho ta chỉ chiếc thân cô độc,
- Giữa lúc ngày vắn đêm dài nầy lại thấy ghét thêm những cơn gió bấc.
- Vạn vật đang đổi mới khiến lòng ta không khỏi dâng lên mối cảm hoài,
- Một dòng nguyên khí đang vận hành trở lại làm cho người ta cảm khái vô cùng.
- Dằng dặc thế mà năm mươi mùa xuân đã lướt qua mất rồi...
- Tấm thân ở nơi chân trời góc bể nầy vẫn mãi không quên tình cố quốc !
* Diễn Nôm :
TUẾ MỘ HỮU CẢM
Năm tháng vội vàng tựa ráng mây,
Tha hương đông đến lạnh vơi đầy.
Trời cao đất rộng thân đơn chiếc,
Ngày vắn đêm dài gió bấc rây.
Vạn vật sinh sôi lòng cảm khái,
Đất trời đổi mới dạ dường ngây.
Năm mươi xuân sắc qua như nước,
Cố quốc chân trời mãi chẳng khuây!