NAM KHA
Quên Mái Tóc Xưa
Nỗi nhớ tháng tư đã thệ nguyền!
Vì sao lỡ cuộc với hương duyên?
Bướm bay thẳng hướng mờ quên lối
Sáo lướt mù phương lạ lỡ thuyền
Còn dỗi mong manh thân hữu hạn...
Cũng đành man mác nợ không chuyên
Bâng khuâng mái tóc ngày xưa ấy!
Biền biệt miên man nhẹ sắc tuyền
Đêm Dài
Hiu hắt đêm dài khế toả hương
Khi vầng trăng lạnh dạo canh trường
Long lanh ánh mắt vờn mây khói
Nhơ nhớ bờ sông dệt lưới sương
Một thuở dỗi hờn chua hoá ngọt
Mười năm lãng đãng muối pha đường
Vườn khuya chiếc bóng mong quỳnh nở
Ngọn cỏ níu chân bước rối vương.
Níu Bóng Phù Vân
Níu bóng em xưa ẩn cõi trần
Bên hàng bông bụt nở tình lâng
Vẫn nồng nàn đắm dung nhan úa
Và thấm thía đau giọt lệ thầm
Sóng ngực vổ về ru ngọn cỏ
Trái tim mòn mỏi ngóng phù vân
Nghe hồn bứt rứt miền tê tái
Mỗi bước mù xa mỗi vướng chân.