Niệm Chiều
1.
NÍU MẢNH TÀ DƯƠNG ĐÃ VỘI TÀN
Nghe hồn quạnh quẽ nắng chiều đan
Đường xa lữ thứ mờ tin nhạn
Nẻo vắng hoàng hôn thẫm dặm ngàn
Nghĩ đến kim bằng hoa mộng lảng
Trông về viễn xứ lệ sầu chan
Ngoài khơi vạn lý màu trăng vỡ
Chạnh ngóng vì chim mãi lẻ đàn.
2.
Ta ngồi rót những giọt buồn tan
NÍU MẢNH TÀ DƯƠNG ĐÃ VỘI TÀN
Giữa lối bơ phờ phên cỏ dại
Trên dòng lạc lõng mảnh thuyền nan
Tràn cơn sóng rạc ngùi hương cũ
Bủa nỗi lòng đau lạnh gió hàn
Mặc nẻo phong trần giăng bĩ thái
Nên đành phải gượng tiếng cười khan.
3.
Ruổi quãng trời sương trắng một màn
Bên đồng não ruột cuốc hòa ran
Tìm men ảo giác còn toan bỡn
NÍU MẢNH TÀ DƯƠNG ĐÃ VỘI TÀN
Những trận chen đường thêm mỏi gối
Bao mùa lỡ cuộc luống mềm gan
Đà muôn lá rụng cùng hoa đổ
Lại phải oằn lưng giữ lấy giàn.
4.
Quê nghèo những buổi khói chiều lan
Chợt tủi lòng ta nỗi nhớ tràn
Bữa đói cha cày bao khổ lụy
Vai gầy mẹ cõng bấy lầm than
Tìm hương huyễn cảnh vừa mau úa
NÍU MẢNH TÀ DƯƠNG ĐÃ VỘI TÀN
Trải gót tang bồng thêm rệu rã
Đâu là phiến mộng giữa trần gian ?
5.
Hẹn buổi về trong cõi Niết Bàn
Ta cùng ủ trọn giấc bình an
Đà thôi khát vọng vài mơ ảo
Cũng chẳng cuồng si chút mộng gàn
Để nỗi vô thường lai láng rụng
Cho mùa hữu ái ngọt ngào ban
Lòng thanh thản ngắm đời hư huyễn
NÍU MẢNH TÀ DƯƠNG ĐÃ VỘI TÀN!