NGUYỄN GIA KHANH

 

Nhặt Lại Ngày Thơ
 

Nắng đã khơi màu lửa hạ sang
Chờ ai thuở ấy lại qua làng
Mơ hoài áo lụa bao mùa tiễn
Nhớ mãi ve chiều một buổi vang
Vở cũ hòa thơm dòng mực tím
Niềm xưa nhuộm thắm mảnh trăng vàng
Ta ngồi nhặt những ngày thơ ấy
Để gánh ân tình vẫn nặng mang.

 

Một Mai
 

 

Lặng lẽ nơi này chỉ bóng ai
Tường đông thuở ấy nỡ then cài
Cung đàn lỡ phím đang chùng lạnh
Lối cỏ không người cũng nhạt phai
Vẫn đó niềm xưa hồn khảm mộng
Còn đây ngõ nhỏ dấu in hài
Âm thầm lẻ bước trên đường cũ
Mới hiểu ân tình đã một mai.


Khúc Dở Dang
 

Một thuở xuôi thuyền rẽ bến ngang
Người theo kẻ ấy biệt xa làng
Câu thề hạ cuối dù chưa ngỏ
Gánh nợ duyên đầu vẫn phải mang
Nẻo cũ còn vương tà lụa trắng
Hồn xưa đã lịm giấc mơ vàng
Tơ đàn khắc khoải từng cung lạc
Vọng mãi trong lòng khúc dở dang.


  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn Gia Khanh