QUỲNH HƯƠNG
Trăng
Ai múc trăng vàng đổ ướt sân
Xốn xang dòng tóc- mắt tần ngần
Những khi trăng nghịch nơi đầu ngõ
Là lúc trăng đau chốn bụi trần
Thao thiết đêm nghe lời gió gọi
Bàng hoàng tim cất giọng thơ ngân
Thuyền trăng trong bấc trôi hờ hững
Đếm giọt thời gian lạnh gót chân