TRÚC NGUYÊN

 

 

阮 攸
 








 
Phiên âm:
 
Sơn Cư Mạn Hứng
Nguyễn Du 
 
Nam khứ Trường An thiên lý dư,
Quần phong thâm xứ dã nhân cư.
Sài môn trú tĩnh sơn vân bế,
Dược phố xuân hàn lũng trúc sơ.
Nhất phiến hương tâm thiềm ảnh hạ,
Kinh niên biệt lệ nhạn thanh sơ.
Cố hương đệ muội âm hao tuyệt,
Bất kiến bình an nhất chỉ thư.
 
Dịch nghĩa:
 
Sơn Cư Mạn Hứng 
 
Ở phía nam cách Trường An hơn ngàn dặm
Nơi núi rừng sâu có một gã nhà quê cư ngụ
Cửa sài ban ngày vắng vẻ mây núi khép
Vườn thuốc xuân lạnh trúc núi lơ phơ 
Dưới bóng trăng một lòng nghĩ về quê hương
Bao năm trời cách biệt chợt nghe tiếng nhạn bỗng rơi lệ 
Không nghe tin tức của các người em ở quê nhà 
Không thấy một lá thư nào báo cho biết là có bình an hay không?!
 
Dịch thơ:
 
Sơn Cư Mạn Hứng 
Trúc Nguyên-Thích Chúc Hiền (Phỏng dịch)
 
Phía nam ngàn dặm cách Trường An
Có gã quê mùa ngụ chốn non
Ngày vắng cửa sài mây khuất lấp
Xuân hàn vườn thuốc trúc khua ngân
Lòng quê một mực trăng soi bóng
Lệ biệt bao năm nhạn vẳng âm
Vắng bặt thông tin người cố xứ
Chẳng hay thân quyến có bình an?!

  Trở lại chuyên mục của : Trúc Nguyên