TRÚC NGUYÊN
Sương Vấn
Sương đọng bên thềm sương hỏi ai
Nắng lên có giữ giọt sương cài
Hoa thơm sắc thắm bên bờ thạch
Cỏ biếc màu tươi dưới ánh mai
Tối hiện sớm tan mang kiếp mỏng
Chiều sa sáng mất vọng đời dài
Có không đắp đổi miền sông núi
Khắp cõi đất trời sương có vui?!
Nỗi Niềm Viễn Xứ
Bao mùa lá đổ nhớ quê hương
Nhớ khắp nơi nơi nhớ phố phường
Tiếng vọng quê hương đi khắp chốn
Tình hoài đất mẹ dõi muôn phương
Thương cha nhớ mẹ khi chuông đổ
Tưởng nước trông nhà lúc nắng buông
Suốt tháng quanh năm lòng khắc khoải
Tình quê nghĩa nước rảo trăm đường...!
Hạnh Xuất Gia
Xuất gia học đạo bỏ trừ râu
Tóc cũng cạo luôn gở não sầu
Pháp Phật truyền lưu thường để dạ
Giới Kinh thọ nhận mãi tôn đầu
Chuyên lòng học đạo không theo tướng
Vững dạ trì kinh chẳng cậy hầu
Trí lực bi nguyền luôn hướng Phật
Để đời thanh thản vượt thương đau!