TRÚC NGUYÊN
 

Vườn Thiền Tĩnh Mịch

 Vườn thiền tĩnh mịch gió vờn hoa
Chuông vẳng bên song lặng ác tà
Nghiệp thiện vun trồng cây hạnh nở
Đường lành dạo bước lối thiền qua
Trăng huyền chiếu sáng trên ao diệu
Phật bảo ngời soi dưới tháp ngà 
Mộng ảo tan dần khơi suối ngọc 
Trần duyên nghiệp lực bỗng vơi xa!
 
Xuân Cảm
 

Trời xuân nắng đẹp núi xanh cao
Cạnh cửa thiền xuân thắm sắc đào
Gió thoảng hương nồng thơm áo lụa
Mây vờn nguyệt sáng dịu đêm sao
Chày kình vẳng tiếng nghe sương đọng
Mõ cá rền âm vọng sóng xao 
Nhật Nguyệt chan hoà rơi rớt mộng
Anh Đào sắc thắm thắm xuân trao!

Xuân Sắc
 

Đông qua mai nở đón tân xuân 
Xuân sắc thanh tươi đẹp cõi trần 
Dọ vấn xuân cười say bóng nguyệt 
Thầm thưa hoa nở ngắm non vân 
Tâm an dạ tỉnh vui huyền cảnh
Trí sáng lòng trong thấu huyển thân
Chẳng ngại gió sương truyền ấn pháp
Hương xuân tỏa ngát đượm thiền trầm!

  Trở lại chuyên mục của : Trúc Nguyên