CA DAO
Tản Mạn Về Thơ Ngô Đồng
Tản Mạn Về Thơ Ngô Đồng
Những dòng thơ ẩn kín tâm tình của tác giả Ngô Đồng đã tạo trong tôi những cảm xúc ai hoài miên man
Có lẽ vì anh là một nhiếp ảnh gia, có lẽ vì quen dùng những mảng màu, ánh sáng nên anh đã tạo một bản sắc riêng cho những áng thơ thật lãng mạn, anh đã đưa những mảng sóng ngổn ngang, đưa tâm hồn lắng đọng, đưa mảnh tâm tư của riêng lòng, đưa những nỗi băn khoăn vào vũ trụ vô biên bằng những ngôn từ đầy những sắc màu cuộc sống vào mỗi khúc thơ anh viết.
Mỗi bài thơ của anh, với tôi là một bức tranh, tâm tư anh hay có thể là tâm tư của người được chuyển tải từ sự vật vô tri hữu hình (núi, cây, cỏ …) đến sinh hoạt xã hội (em, tôi, chị, người…) đầy ý thức, mang ý niệm suy tư của con người để rồi dừng lại ở một mốc thời gian tồn tại chân thật nhưng đẫm một nỗi lòng.
Thơ anh mang đủ sắc thái tình cảm. Những sắc thái đó thể hiện thật thắm thiết, ngọt ngào qua những dòng thơ thật trìu mến, dịu dàng.
Áo em vừa gửi hương người
Trong tôi gió cuộn bơi nơi sông buồn
Sờ lên vạt khói ngày thương
Rách bươm nửa mảnh cái khuông đựng chiều..
(VẠT KHÓI NGÀY THƯƠNG)
Trời bể, mây núi thiên nhiên gắn với nội tâm mang vẻ nồng nàn, quyến rũ, trong con mắt người nghệ sĩ, cả những lúc nắng sớm, mưa chiều, cả những lúc đêm khuya, cả những lúc chuyển giao mùa hiu hắt, tất cả cảnh vật thấm đượm một tâm tình
THU CÔI
Tôi ngồi đây
Vin chiều đốt gió
Cháy hoàng hôn
Loá nứt vết buồn
Thắp leo lét
Lên tàn thu muộn
Nhớ em cười
Rộn tiếng chim muông.
Đó là những tình cảm sâu sắc, tinh tế, phát sinh trong sự gắn bó thầm kín giữa trái tim con người với cảnh vật hoặc sự vật thiên nhiên, những cảnh vật, sự vật mà đôi khi chúng ta thấy rất đơn sơ, rất gần gũi
THU MỎNG
Vừa nghe bật thoáng gió nồng
Em qua sót lại nét hồng chưa tan
Vạch đêm tìm chút hương tràn
Khẽ khàng sợ rách áo vàng của thu
Tâm hồn và bản ngã thi nhân như tan nhập vào đại ngã của vũ trụ. Văn từ tao nhã phóng khoáng ấy như hòa với biển rộng sông dài, hòa với trập trùng mây núi
Tôi mến cái nét thơ vừa bình dị nhưng thấm thía: vừa cổ kính lặng lẽ vừa có nét trang nghiêm ấy. Đọc thơ anh, trong tôi có cảm giác dịu nhẹ, lâng lâng, đôi khi một cảm giác man mác bâng khuâng. Từng chữ, từng câu toát lên một nỗi buồn vời vợi
Ôm tất cả
Nỗi sầu, đeo phía trước
Buốt tay ta
Vẫy mỏi những cuộc chờ
Lau hiện tại,
Ký ức, buổi vàng mơ
Tình gục xuống...
Chân đời ven cỏ dại
(THU CHẾT TAY NGƯỜI)
Có phải đó là một niềm cô đơn, một nỗi xa xôi? Có phải đó là dĩ vãng vang bóng một thời? Này đây bóng thi nhân tư lự, trơ trọi một mảnh hồn đang trôi theo miền xưa, và hình như để rơi vuột mảng hồn không nơi bám ví:
Đem đắp ấm nửa bờ thân lạnh
Nửa bờ môi chạm mãi chưa thành
Buồn phơ phất bên đời hiu quạnh
Thương cho mình, nát một khoảng xanh!
(DẤU CỎ EM NẰM)
Mỗi bài thơ mở ra một khung cảnh, có khung cảnh ưu tư, có khung cảnh đậm nỗi buồn chất chứa, có khung cảnh gợi lời nhung nhớ khôn cùng … tất cả tạo một nỗi chênh chao, hư ảo.
MẢNH HỒN CHAO
Ngồi tiễn hương đi...
Gầy guộc xác
Giật mình ngơ ngác... khoảng chiêm bao
Ấm lạnh mình ta buồn phơi áo
Hạ chùng,
Sương thấp...
Mảnh hồn chao!!....
Thi nhân mô tả không gian, thời gian theo một trật tự rất tự nhiên, bình dị … và dòng kết mỗi bài thơ khép một cách hững hờ bằng khung cảnh hắt hiu lạnh lùng hoặc bằng đôi nét bâng khuâng, hoặc im vắng.. đầy ý nghĩa, đầy hiệu lực. Những câu thơ theo nhau chảy, theo nhau ngân nga như một tiếng đàn, không gượng ép gợi cho người đọc một cảm giác miên man, lặng dài mà rung động
Có lẽ cuộc sống hiện đại đã làm cho con người trở nên hết sức mệt mỏi và bận rộn, con người phải lao vào công việc như những cỗ máy để mưu sinh, toan tính giành giật danh lợi. Vì vậy, anh đã tìm về với chốn bình yên. Sự bình yên trong thơ anh không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi cuộc sống đang trong phong ba bão táp, con người vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim
HƯƠNG TRẮNG
Tiếng chuông Thiên Mụ vừa sang
Trường Tiền đã thức trong màn sương mơ
Rải trên dấu sỏi bụi mờ
Vài làn hương trắng quyện bờ bình an.
Giữa cái không gian ồn ã của cuộc sống, giữa cái bộn bề bận rộn với bao vất vả lo toan, anh đã kết nối quan hệ giữa con người dưới ánh sáng của thiền học và văn hóa tâm linh
THANH TAO
Thanh tao trên nhánh Bồ Đề
Thấm lời kinh kệ liền kề tiếng chuông
Giữa trần một chiếc lá buông..
.. Trầm luân bừng thức theo nương tâm thiền.
Những bài thơ của anh, không bài nào lẫn với bài nào, mỗi bài chứa một nỗi riêng tư, và bao trùm lên tất cả, lồng trong tất cả là dáng dấp thi nhân, một tâm hồn tha thiết với cuộc đời, với con người, rất đáng trân trọng và khiến người đọc mến yêu mãi mãi
Một chiều ngồi nghịch nước sông
Bóng ta lẫn với rêu rong dập duyền
Một chiều ngồi vớt bình yên
Thấy ta lẫn với dập duyền đời rêu.
(DẬP DUYỀN)
Thơ anh tiềm tàng một làn sóng nhạc, tinh tế huyền vi, lúc thì êm ái dịu dàng, như vuốt ve, như trìu mến, lúc chuyển sang thế giới xôn xao, có lúc lại là làn sóng âm thanh quyện lấy nhau rộn rã, có lúc bỗng dưng dồn dập như thác nước, lúc thì bình thản trang nghiêm, yên nghĩ, lúc thì lắng xuống trong cái lặng lẽ khôn cùng của bầu không gian tứ bề bị vây bọc niềm thầm kín của riêng tư
VẪY EM VỀ
Quán rỗng…
Ta vẽ chiều huyễn hoặc
Thấy em nhàn nhạt rót môi cười
Kiệt sức lòng tay
Ta vẫn vậy ….
Vẫy em về trong khoảng …. riêng tây!
Thơ Ngô Đồng đa tầng sắc thái, đa tầng ngữ nghĩa, dù là thể thơ lục bát hay thể thơ tự do, những dòng thơ ấy đều rất nhẹ nhàng, thoải mái; âm thanh, nhịp điệu, gieo vần uyển chuyển. Thật ra thì thơ hay không phải chỉ nhờ cách ngắt nhịp, nhờ âm vận mà còn chủ yếu là nhờ vào tài dùng chữ, anh dùng ngôn ngữ hồn nhiên nhưng xác thực, gợi tả, trong sáng, làm cho bài thơ nhẹ nhàng, duyên dáng, nồng thắm tâm tình, đậm chất dân ca rất dễ cảm
Hầu hết những bài thơ đều trầm lắng, mênh mang. Những bài thơ như những đường tơ mỏng manh, tất cả như dìu tôi đi từ hình tượng đến đến âm thanh một cách uyển chuyển nhẹ nhàng. Những dòng thơ được ngắt nhịp, thanh bằng đệm thanh trắc, tiết tấu khi nhặt khi khoan, ngôn ngữ được tô vẽ với những gam màu nhè nhẹ, tạo một dáng dấp lửng lơ, chậm rãi, gợi tình cảm. Tất cả, tất cả...chất chứa những nỗi lòng thầm kín trong một không gian đầy nghệ thuật …