CHÂU PHAN



Tự Khúc Mùa Xuân...!

Khi những giọt nắng hồng rọi về, xua tan đi CÀNH ĐÔNG TRẮNG tái tê.
Thoảng nghe đó đây, khe khẽ những lời vui thầm thì trong lá.
Có lẽ, gió Xuân đang về từ…bên kia triền đá.
Những ngõ đường…
Dòng người quen lạ, rộn rã nói cười
Cộ xe hối hả, đi về ngược xuôi

Phố khoác áo màu mới, lung linh nhuộm thắm đất trời. Hân hoan một đoá Xuân ngời. Mai, Đào nụ hé trên môi. Long lanh mắt người thiếu nữ...
Ta…làm thân khách lữ, tâm tư lổ chổ những vui, buồn…!

Vui khi Xuân về mang ngọt ngào nồng ấm những yêu thương, nô nức tiếng nói cười trong vòng tay người thân và bè bạn, khoả đầy năm tháng bằng…rộn ràng những khúc ca vang. Vui khi đón chào bình minh mỗi sáng có nắng ươm vàng, Người Người chúc nhau câu viên mãn, hạnh phúc ngập tràn trong tình thương chứa chan…

Nhưng cuộc sống đâu chỉ có huy hoàng và ánh hào quang? Vẫn còn đó quanh ta bao cảnh cơ hàn, bao phận người vất vưỡng, trái ngang… Còn đó những mảnh đời rét run qua những đêm dài lang thang hoài phố, vẫn đó những thân trần quắp queo thu mình trong manh chiếu nhỏ, ngủ trọ…góc đường. Vẫn đó những em thơ “lạc mất” niềm thương, bơ vơ, khát, đói. Co ro dưới hiên đời trơ trọi, lưu lạc khắp miền…

Thôi thì…!
Ta cúi xin ngày nắng…chở hồn nhiên, cho những cánh môi thơ được nói cười tròn tiếng, không vương dấy luỵ phiền.
Ta cúi xin ngày gió…rót bình yên, để những mảnh đời còn lênh đênh...thôi buốt giá. Lá hoa rộn rã, mang sắc Xuân về với mọi nhà…

Xin....
Cho Em...
Cho Ta…
Một chén rượu mừng...
Tình Xuân thiết tha...
.....................................


Bến Hoang Đời...!
(11/11/2016)

 

Ta đứng lặng trên mặt hồ lẻ loi phẳng lặng, nhìn áng mây chiều níu vớt nhánh hoàng hôn. Dáng buồn rơi trong từng phiến phai mòn. Mùa yêu dấu đi qua, còn lại trong tim ta cánh đồng dày những vết roi đòn trợt trầy, vẹt xước. Ta rẽ sóng thời gian bước ngược, chơi vơi trong sóng giật mưa nguồn.
Đời làm trận phong cuồng cuốn hết những yêu thương, chỉ còn lại dấu tích những đêm trường và bóng tan lìa hiển hiện. Có những âm thầm đành cắn chặt trên môi để nghẹn ngào không bật ra thành tiếng. Xin trả cho Người những dối gian được điểm trang bằng ngọt ngào của vòng môi thánh thiện. Sau một lần miên viễn, ta chợt nhận ra mình…rơi…cuối nỗi cô đơn.
Đêm lạnh lùng nghe gió rít từng cơn. Trước mặt, sau lưng mịt mùng hố thẳm, những được mất hơn thua ở đời không thể đổ đầy tay nắm, sao người với người cứ phải giận hờn, ghanh ghét…lọc lừa nhau.
Chẳng phải tất thảy rồi cũng bỏ lại phía sau? Lợi lộc hảo danh rồi cũng trả về cát bụi, ai rồi cũng phải trở về nơi sau cuối, về vơi nguồn cội…kết thúc cuộc hành trình.

Van Người, giữ lại hương trinh, một thời say đắm thuở tình…còn nhau.
Ta lần khâu vết thương sâu, hôn lên năm tháng nhạt nhàu rêu rong

Bên vách thời gian cong, Ta ngác ngơ đốt đuốc đi tìm chùm tuổi mình một thuở nào còn dang dở, nghe những mùa hoa thương nhớ, chết bên trời bơ vơ…
Gói gém những muộn màng tìm lại giấc hoang mơ. Nghe mưa – nắng cuốn xoay thành những vòng đan thuận nghịch. Ta trói mình giữa ngàn năm cổ tích, nghe xác xơ, cô tịch…giữa bến hoang đời…!


  Trở lại chuyên mục của : Châu Phan