CHÂU THẠCH
Đọc “TIỀN KIẾP” Của NGUYÊN BÌNH
-Tập Thơ NGÀN NĂM BÂNG KHUÂNG-
Đọc “TIỀN KIẾP” Của NGUYÊN BÌNH
-Tập Thơ NGÀN NĂM BÂNG KHUÂNG-
“Tiền Kiếp” là tập thơ của nhà thơ Nguyên Bình vừa xuất bản. Nguyên Bình còn là một nhà bình thơ, một nhà giáo, cư trú tại Bà Rịa- Vũng Tàu.
Vì sao tôi gọi “Tiền Kiếp” cúa nhà thơ Nguyên Bình là tập thơ ngàn năm bâng khuâng? Thật vậy, ta hãy đọc khổ thơ đầu cúa bài thơ “Tiền Kiếp” đươc đăng ở trang 51 thì sẽ có khái niệm về tập thơ nầy:
Nợ em cái nhìn từ tiền kiếp
Tôi đã vay về một sáng xuân
Nghìn năm thương nhớ chưa trả hết
Nay còn vương lại chút bâng khuâng
Bâng khuâng là gì? Là sự buồn nhớ lâng lâng, là những cảm xúc luyến tiếc, nhớ thương xen lẫn nhau, gây nên trạng thái tâm hồn ngơ ngẩn, ngẩn ngơ.
Đúng vậy, tập thơ “Tiền Kiếp” của nhà thơ Nguyên Bình là một tập thơ tình, ông sáng tác bởi những cuộc tình mà ông đã tương tư, ngẩn ngơ từ bao kiếp trước, những cuộc tình ông đã vay nhưng định mệnh còn chưa cho ông trả.
Có lẽ, vì Nguyên Bình không uống chén canh Mạnh Bà khi qua cầu Nại Hà từ muôn kiếp trước, nên nhà thơ vẫn nhớ cả những cuộc tình trong tiền kiếp của nhà thơ.
Thế nhưng vì thơi gian lâu quá, ký ức phai mờ, cái nhớ chỉ còn vương lại chút bâng khuâng khi tưởng đến hình ảnh những ai trong quá khứ còn biền biệt xa nhau, hay những ai có duyên lành gặp nhau ở hiện tại nhưng trong mơ hồ chỉ biết đã từng có nhau từ tiền kiếp mà thôi.
Hãy đọc thêm một khổ thơ trong bài thơ “Tiền Kiếp 2” đăng ở trang 98 ta sẽ thấy nhà thơ nhận được em, biết em là người yêu trăm năm trước của mình:
Em là mộng của trăm năm trước
Mộng về linh hiển giấc mơ xa
Em là tia nắng hôm qua chợt
Nắng đậu bên thềm cạnh khóm hoa.
Đọc thơ ta thấy Nguyên Bình đã hư cấu cuộc tình, cho cuộc tình năm xưa trở nên có thân vị. Vì có thân vị mới có sự “linh hiển”, mới đánh động được tâm hồn khi thi sĩ chợt nhìn tia nắng “đậu bên thềm cạnh một khóm hoa” để nhớ được “Em là mộng của trăm năm trước”.
Thơ tình yêu Nguyên Bình là như thế! Nhà thơ không chỉ yêu em ở kiếp nầy. nhà thơ đem cả tình yêu từ ngàn kiếp trước dâng trọn cho em.
Làm sao biết em cùng anh có từ kiếp trước? Đó chỉ là sự tưởng tượng của thi nhân, sự tưởng tượng thi vị đó để tôn vinh hết tình yêu, để thần thánh hóa tình yêu, để hiển thị sợi dây huyền nhiệm quấn vào linh hồn nhau mãi mãi.
Sự lãng mạn trong thơ tình của của Nguyên Bình tràn ra không gian, chảy theo thời gian, hiển hiện trong cả tia nắng lung linh bên khóm hoa khoe sắc thắm.
Đọc “Em là tia nắng hôm qua chợt/ Nắng đậu bên thềm một khóm hoa” ta thấy hình tượng người con gái khác xa với trăm ngàn bài thơ khác: Em không là bức tranh, em không là đóa hoa, em cũng chẳng là mùa xuân tươi thắm. Em chỉ là một tia nắng nhỏ bé, lung linh, cô đọng sức sống và sự diu mát của tâm hồn. Em lại hiển hiện trong vùng thơm hương và đẹp sắc, là đóa hoa mọc ở bên thềm.
Đọc hai câu thơ trên, nếu cảm nhận nhạy bén, ta sẽ thấy được em chính là tia nắng ấm, còn anh chính là đóa hoa mọc ở bên thềm. Nắng và hoa tạo nên một góc thơ riêng biệt cho mình, đầy nồng ấm của tình em là nắng, thơm hương của tình anh là hoa, một đóa hoa lặng lẻ bên thềm!
Tình yêu dấu trong ngăn tim của Nguyên Bình ghê quá, sâu đậm, dai dẳng. hiếm có trong đời. Nhà thơ giữ hương của từng sợi tóc trong tâm tư mình đến cả ngàn năm và nhận nó ra ngay khi nó có lại trên bàn tay mình:
Sợi tóc em từ tiền kiếp
Cất trong ngăn kéo đọa đày
Giờ đây vẫn xanh như ngọc
Mượt mà dịu mát bàn tay
(Còn Đó Xuân Xanh)
Nhà thơ Nguyên Bình quan niệm một cuộc tình tan vỡ như một nhánh thiên hương rơi rụng. Tình tan vỡ cũng đẹp muôn đời như nhánh thiên hương rơi rụng giữa mùa xuân:
Một nhánh thiên hương rơi rụng
Cũng là lộng lẫy xuân về
Muôn đời tình em ngà ngọc
Ta ngàn năm mãi say mê
(Còn Đó Xuân Xanh)
Nhà thơ không cho “yêu là chết trong lòng một ít” mà nhà thơ cho mỗi mối tình là một nhánh thiên hương, dầu rơi rụng vẫn ngát xuân trong trong ký ức mình mãi mãi. Đó là thứ tình yêu quyến luyến vô biên, trong trẻo muôn đời!
Trong thơ Nguyên Bình, yêu bằng một thứ tình lớn, cao trọng với hai linh hồn như một, truyền thông nhau và cảm nhận được nhau tất cả . Nhà thơ tưởng tượng người yêu đọc thơ mình:
Anh mơ thấy em ngồi bên cửa sổ
Đọc thơ tình anh trao
Những vần thơ
Tan chảy vào đôi mắt đẹp kinh hồn
Trái tim hồng bừng lên
Sáng ngời như vừa thắp lửa
(Tình Thơ)
Đọc thơ, người đọc cũng ngất ngây với bài thơ tình mà em đang đọc. Phước cho thi nhân nào có người yêu như thế, nó cho tôi tưởng tượng Hàn Mạc Tử với Mộng Cầm, nó cho tôi tưởng tượng bức danh họa tuyệt vời về đọc thơ, và nó cho tôi ao ước đời mình có ai đó đọc thơ mình như thế một lần!
Nguyên Bình yêu đến độ dại khở, dầu chia tay cũng không quên nhắc nhau nhớ mối tình từ tiền kiếp và dặn nhau tìm lại trong màu áo năm xưa. Bài thơ có 12 câu, xin rút ngắn còn 6 câu thôi :
Thôi đừng dấu lệ vào trăng nữa
Em hãy khóc cười như trẻ thơ
…Ta uống tương tư đầy năm tháng
Từng đêm say khướt rượu ân tình
…Tìm nhau em nhé trong màu áo
Ta mặc bây giờ buổi tiển đưa
(Chia tay)
Nhắc nhau nhớ màu áo, tưởng là một tứ thơ bình thường, nhưng thật ra đây là một tứ thơ mộc mạc, chân tình, chưa hề ai có, diễn đạt đến tận cùng sự âu yếm, sự chơn chất của chàng trai.
Trăng trong tình thơ Nguyên Bình là một thứ trăng nửa hư nửa thật, nửa của quá khứ ngàn năm và nửa của nằm trong hiện tại , nửa trong nỗi nhớ và nửa trong hẹn hò hiển hiện bây giờ:
Người thả thơ lên trời khắc vào lòng bia đá
Anh vẽ hình em lên vành vạnh trăng xa
Kìa em yêu! Bên kiều diễm bóng Hằng Nga
HÌnh trái tim anh lặng thầm thương nhớ đó
Trăng mười sáu như lời ai chưa ngỏ
Màu sữa non lênh loáng ngập đường trăng
Em dạo đường mơ, anh đếm bước quanh sân
Cùng tắm trăng đêm nguyệt đầy em nhé.
(Tắm Trăng)
Vẽ hình em lên trăng là bức vẽ vô hình, là bức vẽ trong tâm khảm nhà thơ. Bức vẽ vô hình bên trăng và trái tim lặng thầm thương nhớ cho ta hình dung một không gian mông lung, yên lặng, tỉnh mịch đến vô cùng. Tất cả hình ảnh đó gieo vào lòng ta tiếng thơ tình trầm lắng.
Rồi thì “Trăng mười sáu” cho ta sự tinh khiết, “Màu sửa non” cho ta sự mơ huyền. Để rồi anh và em “Cùng tắm trăng đêm nguyệt đầy em nhé” cho ta tất cả sự tuyệt vời của một cuộc vui tưởng như là ân ái trong trăng. Tất cả khung cảnh trong thơ hiện lên mơ màng như xa như gần, như thật như ảo, đưa tâm hồn ta trôi, trôi theo cuốn phim trăng mà cho đến hoa lá cũng “ngây tình không dám động/Lòng em hồi hộp chị Hằng ơi” như nhà thơ Hàn Mạc Tử đã “Bẻn Lẻn” năm xưa!
“Tiền kiếp” là một tập thơ tình bâng khuâng, bâng khuâng từ ngàn năm trước và bâng khuâng mãi đến bây giờ. Tình của tiền kiếp là tình của hôm nay và tình của hôm nay là tình có từ ngàn kiếp trước. Với 76 bài thơ tình, nhà thơ Nguyên Bình đã cõng em, nhưng cũng chính là cõng chúng ta, những người đọc thơ vào vùng thơ mộng như sau:
Lại đây anh cõng mùa xuân mới
Đưa về trước cửa thảo lư xanh
Nhà anh mới dựng bằng hoa lá
Mái thơ vách nhạc với nền tranh
Tí rượu xuân nồng lơ mơ say
Đường cheo leo quá đi qua mây
Hương em bừng sáng đêm nguyệt thẹn
Anh cõng trái tim rẽ lối nầy…
“Không thèm xuân mới không thèm gió
Em chỉ đợi chờ một vòng tay”
Cứ cõng em về miền kysb ức
Lối cũ thênh thang không vũng lầy
Im nào…em có…nghe suối mơ
Gần tới cây xưa ta đã trèo
Hái trái xuân thì vừa chín tới
Giấu vào tình sử những mùa yêu…
(Cõng nhau)
Im nào…Mời bạn đọc hãy im nào… nghe tiếng suối mơ trong tập thơ “Tiền Kiếp”!!!
Châu Thạch