CHU VƯƠNG MIỆN

Anh PHÓOC
Truyện ngắn 

Tôi giải ngũ cuối năm 1966 và làm công chức ở Bộ Cựu Chiến Binh , còn anh Phóoc thì mãi đến đầu năm 1972 mới thuyên cuyển về Bộ này vì anh thuộc thành phần quân nhân loại 2 chờ ngày giải ngũ, mới đầu thì anh làm nhân viên ở Phòng An Ninh, sau giải ngũ anh thụ huần học một lớp huấn nghệ bên  Viện Quốc Gia  Phục Hồi ngay bên cạnh, thì anh trở thành Huấn luyện viên  cho các học viên Khiếm Thị,  anh cấp bậc Trung Úy Thủy Quân Lục Chiến, bị thương ở chân phải đi hơi hơi khập khiễng, anh học sau tôi vài năm, kém tôi vài tuổi, nhưng anh và tôi đều có chút liên hệ  là đều cò ở Thành phố  Đà Nẵng, tên thật của anh từ ngoài bắc là Pbát, còn tiếng Quảng Nam là Phóoc, thực ra cái tên này  có xuất xứ như sau: Khi anh  đụng trận bị  thương ở chân, nằm nhà thương Duy Tân,  các ghệ  vào thăm, hỏi thăm phòng anh Phóoc, anh Phóoc, thành ra anh có 2 tên vừa Phát vừa Phóoc, Tôi với anh vừa đồng hương đồng xứ gặp nhau nơi quê người coi nhau như anh em, ngoài những lúc cà phê thuốc lá, anh kể cho tôi nghe về cuộc đời binh nghiệp của anh, anh nhập ngũ năm 68 Mậu Thân, cấp bậc cuối cùng là Trung Úy đại đội trưởng. Đại Đội cuả anh nắm quyền có ba Trung Đội, khi đi Hành Quân, một Trung Đội đi đầu ngoài Chuẩn úy Trung đội trưởng ra thì thêm một thầy Thiếu Úy đại đội phó đi kèm ,   còn anh là Đại đội Trưởng đi với một Trung đội tiếp theo, sau cùng là một Trung đội dưới quyền một Chuẩn úy đi áp chót. Anh có một binh sĩ tà lọt, người này phụ trách mang ba lô cho anh, và lo phần ăn uống cùng căng mùng màn cho anh ngủ, anh chỉ đi người không với một cây gậy ba tong  ở tay. Nếu chỉ cò như thế thì cũng khỏe re như con bò kéo xe, đằng này anh lại có cái thú nuôi chim, chả là anh trụ ở vùng 4 chiến thuật, anh xin hay mua lại được của dân chài lưới một con chím ó già “ tiếng bắc là Bồ Nông “. Mọi thứ quần áo lỉnh kỉnh anh dồn hết sang ba lô của người binh sĩ tà lọt, còn chiếc ba lô của anh chỉ để nhốt con Chim Bồ Nông mà thôi, khi đụng trận  thì anh vừa vác bô lô con chim Bồ Nông vừa chỉ huy, sau trận thì anh đi xin hoặc xin không được thì anh đi mua cá ngoài chợ cho con Bồ Nông ăn, Con chim này không có tài năng chuyên biệt chi cả,  một ngày nó ăn chừng khoảng 4 hay 5 ký cá, ăn xong và ỉa, sau cùng thì chán quá, phần vác nặng  anh bèn mở ba lộ đuổi con Bồ Nông đi, con Bồ Nông ăn quen rồi mới đầu không chịu đi, sau cùng thì anh cũng phải lên đường hành quân, bỏ lại con Bồ Nông ở một góc  vườn nào đó, con Bồ Nông đi theo anh một cnặng đường rồi vỗ cánh bay về biển mất tăm .
*
Có Lúc rảnh rỗi thì anh kể cho tôi nghe về ông già anh, ngày ngoài Bắc thì cụ làm công chức chánh nghạch, sau di cư vào Nam cụ bỏ và chuyển qua nghành thầu khoán, rồi học thêm hàm thụ bên Pháp nghành Kỹ sư Hóa Học [ hóa chất ]. Cụ nhận thấy ngoài Bắc tỉnh Kiến An, có hai quận Tiên Lãng và quận Vĩnh Bảo chuyên môn trồng thuốc Lào , trở thành  kỹ nghệ mà muốn trồng loại cây thuốc này thì đất phải thuộc vào loại tốt số một. Tỉnh Quảng Nam Đà Nẵng có  một nơi tên là Cẩm Lệ chuyên môn trồng và sản xuất thuốc rê Cẩm Lệ. Cây thuốc Lào và cây thuốc Lá cùng họ bà con gần với nhau, sau khi tốt nghiệp kỹ sư Hóa Học, cụ bỏ nhiều thì giờ ra nghiên cứu đất trồng của vùng Cẩm Lệ , cụ bỏ vốn mua một lúc 5 mẫu đất và trồng dưa hấu bán Tết, kết quả rất là khả quan. Nhưng gần đến ngày thu hoạch thì gặp ngay cơn lụt năm Thìn “ 1964 “ thế là sự nghiệp trồng dưa hấu của cụ đi đoong. Cụ không bao giờ tin số mệnh, sau đó thì cụ chuyển địa bàn qua thầu vớt tàu chiến chìm của quân đội Mỹ chìm ngoài biển Đông, chuyến ra quân đầu tiên thu hoách rất khả quan, con tàu chìm được kéo về cảng Mỹ Khê Sơn Chà. Vì là chiều thứ sáu, nên cơ quan chủ quản nghỉ và nói là sáng thứ hai sẽ cho người ra tiếp quản chiếc tàu vừa được vớt về  và sẽ thanh toán tiền bạc cho cụ . Bất thần sáng thứ bẩy, trời trở gió và một cơn bão cà chớn đột xuất hiện kéo con thuyền ra biển Đông chìm trở lại, thế là cụ lỗ vốn tay không,  từ đó trở đi cụ về hưu không buốn bán làm ăn chi nữa. Cụ không bao giờ tin số mệnh, nhưng cái số mệnh oái oăm cứ lòng dòng làm phiền cụ, anh Phóoc thì thích nuôi chim Bồ Nông, còn cụ thích mạo hiểm, nhưng trời chả bao giờ chiều người, tay trắng vẫn hoàn tay trắng “ mèo vẫn hoàn mèo “ .
 

  Trở lại chuyên mục của : Chu Vương Miện