ĐÀO NGUYÊN
Người Đàn Bà Và Con Chó
Người Đàn Bà Và Con Chó
Khi tôi dọn nhà về con đường Blakewood Dr., hai vợ chồng người Mỹ có vóc dáng hơi so le, ghé tạt vào nói vài câu chúc mừng: Nhà đổi chủ mới, mà chủ là người Việt Nam, họ nói chuyện thật thân thiện với mọi người trong nhà chúng tôi.
Mỗi sáng sớm họ đi bộ ngang qua nhà tôi, chỉ trừ những ngày mưa gió là không thấy họ. Người đàn ông có một đặc điểm khiến tôi hơi tò mò là hay thích mặc những đồ nổi, phải nói là màu đỏ (red) là màu đắc ý nhất của ông ta. Còn người đàn bà, tôi nghĩ hồi nhỏ chắc bị suy dinh dưỡng nên ốm yếu, nhỏ thó người đứng thấp hơn ông cũng cỡ 30cm.
Hai người họ tuổi già nhưng họ tình cảm vô cùng, luôn đi đôi bên nhau, nhiều khi ông chở bà trên chiếc xe Lexus màu đỏ, xe ngừng ông nắm tay bà thong thả bước vô nhà. Tôi nhìn thấy hạnh phúc họ, vì sau này khi quen dần người trong khu mình ở, nhà ông bà chỉ cách nhà tôi con đường. Từ phòng tôi nhìn qua khung sửa sổ thấy rõ con đường vô nhà họ.
Không thấy đứa con nào về thăm ông bà, thỉnh thoảng có xe UPS chạy vào bỏ thùng quà trước cửa, có lẽ người thân ở xa.
Nhiều ngày tháng trôi qua, mọi việc trở nên quen dần và quên đi. Coi như tầm thường việc mình lo không xuễ, chú ý chi chuyện thiên hạ ngoài đường.
Có một ngày và nhiều ngày tôi bỗng chú ý người đàn bà. Bà gầy sọp đi, dáng hom hem hơn những năm về trước, bà cũng đi bộ, nhưng không phải đi cùng ông mà đi cùng con chó nhỏ.
Tôi có lần cũng đi bộ nhưng ngược chiều chỉ chào bà, không dám hỏi vì có quen biết gì nhiều.
Trông dáng bà liêu xiêu bên con chó nhỏ thật tội nghiệp, chẳng hiểu vì sao bà còn một mình? Và người chồng bà đã chết? Hay nhân tình bà đã rời xa bà? Đời người đàn bà khi tuổi về già, sống cô đơn thật buồn. Người Mỹ họ không thích sống cô đơn, họ luôn tìm bạn đời để an ủi những lúc vui buồn. Còn sống vẫn cứ vui, khi nào chết hẳn hay. Đối diện nhà tôi, hàng ngày tôi chứng kiến cặp đôi ríu rít như chim trên cành, tuy tuổi đời họ không hơn không kém tuổi tôi, nhưng mới hôm qua thấy còn cùng nhau dắt tay ra vườn, quay đi ngoảnh lại thấy ông trước đâu mất, ông này lạ hoắc, vài tháng sau thấy bà uống cà phê một mình. Rồi bất chợt thấy có thêm ông nữa!
Tình yêu sao mà dễ dàng chấp nhận và nhiều chi lạ. Phụ nữ VN mình, so ra thấy hiền thục và kín đáo dễ thương vô cùng, khó khăn tìm đỏ con mắt chưa chắc tìm một người như ý.
Cho mãi đến bây giờ, mười lăm năm qua, vẫn đều đặn đi ngang qua nhà tôi, vẫn người đàn bà cô đơn ấy, chủ không thay người, nhưng chó thay ba bốn bận, có khi chó đen, chó vàng, chó đốm...
Sự cô đơn đi cùng năm tháng. Còn sống, lây lất với nỗi buồn. Người đàn bà làm bạn với chó. Chó tuy là con vật không nói được tiếng người. Nhưng con vật trung thành với chủ, nó có thể chia xẻ cái vui buồn cùng chủ bằng cái nhìn, bằng cái ngoắc đuôi, tấn công kẻ lạ bằng tiếng sủa.
Người đàn bà cô đơn đã đánh thức trong tôi một nỗi niềm, một sự rung cảm trong tim khi hoà đồng cùng cảnh ngộ. Bà cô đơn làm bạn với con chó , còn tôi chỉ có khác hơn bà, tôi cô đơn làm bạn với con mèo Kitty!