HOÀNG THỊ BÍCH HÀ
Chọn Chồng
Chọn Chồng

Nguyễn Thị Mì sinh ra ở một vùng quê nghèo. Cha mẹ quanh năm vất vả, ruộng đồng cằn cỗi nhưng vẫn chắt chiu từng đồng cho con ăn học. nhờ chăm chỉ và quyết tâm. Mì thi đỗ vào trường Đại học Kinh tế Đà Nẵng - cảnh cửa lớn đầu tiên mở ra trước cuộc đời cô gái thôn quê
Mì mang nét duyên thầm sở hữu khuôn mặt trái xoan thanh tú, nụ cười trong trẻo, đôi má hồng phơn phớt, làn da trắng mịn và dáng người mềm mại, nữ tính. Giữa giảng đường đông đúc, nàng nổi bật như một nhánh lan rừng lạc vào phố thị.
Trần Văn Việt-lớp trưởng, cũng đến từ một miền quê. Chàng học giỏi, cao ráo, gương mặt sáng sủa, phong thái điềm đạm. Hai người đến với nhau tự nhiên như hơi thở, kết thành cặp đôi đẹp nhất nhì lớp. Bạn bè trầm trồ khen, thầy cô cũng mỉm cười ngầm thừa nhận. Họ đi bên nhau, vừa đẹp đội hình, vừa đúng nghĩa “nam thanh nữ tú”. Những ngày tháng sinh viên, họ dìu nhau trong học tập, chia nhau từng bữa cơm bụi, từng buổi tối học nhóm dưới ánh đèn vàng hiu hắt. Ai cũng nghĩ tình yêu ấy bền như sam, khó gì chia lìa.
Cho đến một buổi chiều.
Buổi chiều gió từ sông Hàn thổi lên, mang theo hơi nước mát lạnh, làm hai hàng cây ven đường xao xác lá. Mì sang chơi nhà một người bạn ở xóm trọ quận Liên Chiểu. Bên cạnh dãy phòng trọ chật hẹp, một căn biệt thự hiện đại hiện ra sừng sững, cổng sắt cao, sân lát đá sáng bóng. Mì đứng lặng, ngước nhìn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác vừa ngỡ ngàng vừa khao khát.
“Biệt thự đẹp quá… hiện đại quá! Ước gì mình được sống ở nơi như thế này…”
Nàng còn đang mải mê ngắm thì Liên- bạn nàng chạy ra, cười xòa:
-Ngắm nhà đẹp à? Gắng học đi, mai mốt đi làm kiếm tiền xây một căn giống vậy!
Hai đứa vào phòng. Trong câu chuyện râm ran, Mì nghe Liên kể về chủ nhà trọ – một gia đình giàu có. Bà Bạch Phê làm ngân hàng, còn ông Lê Bê là một sếp lớn trong ngành tài chính, phụ trách khu vực miền Trung. Gia đình có một cậu con trai cả tên Lê Viết Kê, vẫn chưa lập gia đình.
Từ đó, Mì thường xuyên qua chơi với Liên hơn. Có khi còn ở lại qua đêm. Một hôm, bà Phê sang thu tiền trọ, thấy Mì đang trò chuyện cùng Liên. Bà hỏi han vài câu, biết Mì là sinh viên Đại học Kinh tế, lại xinh xắn, lễ phép, nói năng nhẹ nhàng. Trong bụng bà chợt nảy ra một ý nghĩ: Con bé này mình chấm làm dâu mình được nè! Từ đó bà nhắm Mì cho đứa con trai của mình. Bà biết con bà hơi biếng, nếu bà không ra tay, con trai bà khó có vợ.
Gia đình bà Bạch Phê chỉ có một cậu con trai duy nhất - “hũ mắm đầu giàn”. Hai cô con gái đều lanh lợi, học hành đến nơi đến chốn, đã đi làm và yên bề gia thất. Riêng Viết Kê thì chậm nhất nhà, học hành chểnh mảng. Gia đình đã cố gắng hết cách rồi! Nào là thuê thầy dạy kèm từng môn một nhưng cậu lười lắm, học không vô. Cuối cùng, cậu bỏ học khi chưa xong lớp 9. Ông bà thương con nhưng cũng buồn lòng. Trong thâm tâm bà luôn để ý tìm vợ cho con mình. Gặp Mì, bà rất vừa ý.
Bà khéo léo mai mối, dò hỏi. Còn Mì, thấy bà chủ nhà quý mến mình, lòng nàng cũng nhanh chóng tính toán. Một ý nghĩ hiện lên rõ ràng: Làm dâu nhà này thì đời mình sẽ khác. Giàu có, chức quyền, công việc- tất cả như đã được bày sẵn trước mắt. Việc xin cho nàng một chỗ làm ổn định, với gia thế ấy, chỉ là chuyện trong tầm tay. Bà Phê rủ Mì về nhà chơi. Bước chân vào căn biệt thự, Mì choáng ngợp trước nội thất sang trọng, ánh đèn vàng ấm áp, những món đồ đắt tiền bày biện khắp nơi. Nàng thấy Viết Kê từ trong nhà bước ra: người hơi thấp, đậm, gương mặt hiền lành nhưng không có nét điển trai, phong độ như Trần Văn Việt.
Mì khẽ tặc lưỡi trong lòng:
Thôi kệ! Đời có luật bù trừ. Người ta không đẹp, không giỏi thì người ta giàu. Còn mình và Việt, hai đứa tay trắng, biết bào giờ mới khá! Mới có được cơ ngơi thế này…
Bà Phê rủ nàng qua dùng cơm, những bữa cơm thịnh soạn, những lần bà Bạch Phê dẫn nàng ra phố sắm vòng vàng, bông xuyến, bà cho nàng chọn. Bên cạnh đó ông bà cũng nhắm cho Mì một chỗ làm, sẽ gửi cô con dâu tương lai vào làm kế toán ở công ty xổ số kiến thiết trong thành phố. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức Mì chưa kịp suy nghĩ sâu. Đám cưới được ấn định vào cuối năm thứ ba đại học.
Còn Viết Kê với trình độ lớp 9, vợ đại học cảm thấy chênh lệch quá nên để “xứng đôi”, gia đình cho Kê đi học bổ túc văn hóa, rồi học đại học tại chức, sau đó xin cho vào quân đội, hưởng lương quân nhân chuyên nghiệp.
Mì lặng lẽ rời xa Trần Văn Việt. Nàng bỏ lại chàng lớp trưởng đẹp trai học giỏi, từ giã những buổi hẹn hò lãng mạn. Những buổi họ bên nhau tay trong tay, những lời hứa hẹn ngày sinh viên… tất cả khép lại khi nàng bước lên xe hoa. Việt đau, rất đau. Nhưng nỗi đau ấy dần lắng xuống.Trong nỗi nghèo mất vợ là bài học đầu đời chàng nhận được. Đó cũng là lý do để cho chàng có chí khí vươn lên với lời hẹn âm thầm trong lòng được khắc sâu: Năm năm, mười năm nữa chàng sẽ là ai và như thế nào, hãy đợi đấy!
Ai dúi vào tay chàng một bài thơ sau. Chàng đọc xong gấp lại, và đi về phía giảng đường.
Đôi mình đôi tình nhân
Vẫn trai tài gái sắc
Anh điển trai, học giỏi
Nhánh lan rừng là em
Chúng mình từng yêu nhau
Vâng em hiểu điều đó
Nhưng duyên mà không phận
Chúng ta đành chia phôi
Chúng ta từng yêu nhau
Cưới lại là chuyện khác
Trong tay không cắc bạc
Tương lai biết về đâu
Em đi lấy chồng đây
Quên em đi anh nhé
Em đã tìm bến đỗ
Lo cho mình ấm thân.
Ngày, 12/12/2025
Hoàng Thị Bích Hà