HOÀNG THỊ BÍCH HÀ
 

Ngày  Mai  Trời Có Sáng?
Truyện ngắn
 
Chị xinh đẹp, vẻ đẹp quyến rũ của con gái xứ Bình Thuận. Dáng người dong dỏng cao. Đôi mắt to, đen láy với nước da trắng hồng, mịn màng. Chiếc mũi dọc dừa cân đối với đôi bờ môi gợi cảm. Khuôn ngực đầy đặn, vòng eo thon vòng 3 nở nang cân đối rất nữ tính. Thời còn đi học chị là một bông hoa nổi bật rạng rỡ nhất trong toàn khóa học. Hết phổ thông chị vào Nam lập nghiệp cũng xin được một việc làm trong một công ty trong thành phố, thu nhập đủ trang trải cuộc sống.

Thế rồi trời xui đất khiến thế nào chị lại bị lọt vào mắt xanh (À! Mắt không còn xanh nữa!) của một chú. Chú này hơn chị 20 tuổi. “ Chú” tỏ ra lịch lãm, săn đón chị, chiều chuộng chị hết mực. Dày dạn trong tình trường nên chú tỏ ra rất sành điệu khi tiếp cận với phụ nữ. Chị cũng xiêu lòng và thầm nghĩ từ nhỏ đến giờ ngoài cha mẹ mình ra chưa có ai thương mình, chăm sóc mình nhiều như thế! Chị chưa yêu ai bao giờ nên nghĩ rằng đó là tình yêu. Tuổi tác không lấy gì làm quan trọng miễn là hợp nhau, thương yêu nhau. Chị nghĩ rằng có lẽ chú “ anh” thương mình nhất trên đời! Anh kể với chị là anh có vợ con rồi nhưng không hợp, không có tình yêu nên đã ly thân và đang chờ ly hôn. Rồi hứa sẽ cưới chị trong nay mai.

Chị tin anh vì nghĩ rằng anh lớn tuổi chững chạc, chẳng lẽ lại đi lừa trẻ con? Ở tuổi 18 của chị so với anh 38 thì chị vẫn là trẻ con. Hơn nữa chị tin anh vì trong các buổi tiệc tùng vui chơi cùng người thân và bạn bè anh ta cũng thường đem chị đi theo để ra mắt với mọi người. Có nghĩa là anh muốn đi đến công khai tình cảm với chị. Thế rồi chị có bầu và sinh đứa con trai đầu lòng kháu khỉnh. Anh nói để thư thư ít bữa anh giải quyết ổn thỏa rồi anh sẽ làm lễ cưới. Bốn năm sau, chị sinh thêm bé gái xinh xắn đáng yêu. Rồi anh lại nói với chị là để anh về hưu rồi mới cưới vì công việc ở cơ quan cũng quan trọng mà dính đến chuyện bỏ vợ cưới người khác thì không tiện cho bước đường thăng tiến của anh. Có ai yêu mà đợi về hưu mới cưới không? Vậy mà chị vẫn tin và sống vô tư hồn nhiên như thế cho đến lúc chị phát hiện ra anh vẫn bình thường với vợ con anh chứ không có chuyện ly thân gì hết. Dù muộn nhưng chị đã cũng đã quyết định chia tay dứt khoát với anh. Một mình nuôi nấng các con.

Chị là người phụ nữ hiền thục, tháo vát nên làm ăn cũng được. Chị ra chợ kinh doanh thực phẩm tươi sống bằng cách bỏ mối và bán lẻ. Công việc đem lại thu nhập cũng đủ trang trải cho cuộc sống của ba mẹ con. Chị biết vén khéo, nhặt nhạnh, tích cóp được một ít vốn liếng, chị mua một căn nhà nhỏ còn thiếu ít nhiều chị vay mượn thêm rồi tiết kiệm trả dần. Các con đi học gần nhà, chị lo buôn bán kinh doanh ở chợ. Cuộc sống của 3 mẹ con xem ra như vậy cũng ổn.

Điều không may xảy đến khi chị thấy trong người không được khỏe. Đi khám, phát hiện ra bị k giai đoạn 2. Thật là một bất hạnh ập xuống với gia đình nhỏ của 3 mẹ con chị. Căn bệnh khó chữa. Trong lúc chị là trụ cột chính. Các con còn quá nhỏ. Con trai 6 tuổi, con gái nhỏ mới 2 tuổi. Giờ làm sao đây? Chị suy nghĩ lung lắm, ban đêm nhìn các con ngủ say mà chị quặn thắt lòng. Không chỉ ở Việt nam mà ngay cả trên thế giới nếu cứ bị K giai đoạn muộn thì cơ hội chữa khỏi rất thấp. Chị nếu chẳng may hết số thì đã đành nhưng các con chị rồi sẽ ra sao? Ai sẽ thay chị lo cho chúng. Mẹ chị- bà ngoại của mấy cháu ở quê thì đã già yếu rồi! Không còn cách nào khác chị tìm liên lạc với anh để gửi hai đứa con nhưng bặt vô âm tín. Các bạn của anh biết điều đó, và chắc chắn là anh cũng biết nhưng anh đã làm lơ. Anh xem như chẳng can hệ gì đến mình. Anh phủi tay như phủi một cuộc tình, rứt bỏ hai đứa con mà hình hài chúng là do anh tạo nên. Không có hi vọng gì nữa chị đành mang các con về gửi vào một ngôi chùa ở quê. Gửi gắm các cháu cho các sư, dặn dò các cháu đủ điều, chia tay trong nước mắt để vào nhập viện chữa trị. Ngày tháng một mình chống chọi với bệnh tật trong bệnh viện. Và may mắn thay, phép màu đã đến! Tình hình mỗi ngày tốt lên với hi vọng và sức sống mãnh liệt. Chị khống chế được bệnh và hồi phục dần có lẽ là động lực lớn nhất đối với chị là các con. Chị khỏe lại dần và hồi phục. Có lẽ trong thâm tâm chị có một tiếng nói mạnh mẽ thúc dục chị rằng:
-Mình phải sống!Các con đang chờ mình!

Ngày xuất viện, chị trở lại chùa đón các con. Ba mẹ con lại tiếp tục cuộc sống như xưa. Chị cho hai cháu đi học lại gần nhà, chị lại ra chợ kinh doanh buôn bán để trang trải cuộc sống. Dù vật chất chị đủ sức lo cho các con nhưng chị vẫn thấy các con tội nghiệp vì thiếu thốn tình thương của người cha. Đó là một thiệt thòi lớn mà chị không biết làm gì hơn!. Để bù đắp cho các con, chị thương con gấp hai, gấp ba lần để các con khỏi tủi phận. Các con của chị cũng rất ngoan. Chúng lễ phép và thương mẹ lắm! Không có cha mà được vậy âu cũng là trời tặng cho chị món quà lớn là các con ngoan.
Rồi có một ngày đẹp trời do sự mai mối của những người bạn chị đã gặp được anh-một người đàn ông hiền lành, chịu thương chịu khó làm ăn giỏi giang. Anh cũng đã đi qua một lần đò, duyên tình gãy đổ và có tuổi thơ cô đơn trong bất hạnh. Từ nhỏ, ba mẹ li hôn, anh sống với bà ngoại . Lúc 11 tuổi đã bươn chải tự lập kiếm sống. Đến khi xây dựng gia đình anh về ở nhà vợ. Cũng lo làm lụng được bao nhiêu tiền đưa hết cho vợ. Siêng năng, chịu khó và thật thà. Rồi lần lượt ba đứa con anh ra đời. Cả thảy có hai trai, một gái. Anh làm việc có hiệu quả và có tâm nên được cân nhắc lên làm trưởng một bộ phận của công ty mộc sản xuất bàn ghế tủ giường. Làm việc cả ngày và đôi khi tăng ca thường xuyên theo nhu cầu công việc nên đem lại thu nhập cao. Vất vả là thế nhưng về nhà anh cũng xắn tay vào làm việc nhà, không chút nề hà từ nấu cơm, giặt giũ, rảnh lúc nào làm lúc đó rồi đưa đón các con đi học. Cuộc sống đang bình yên như thế thì đùng một cái vợ anh tuyên bố li dị. Anh chẳng hiểu nguyên nhân do đâu. Hóa ra người tốt, người giỏi không phải bao giờ cũng gặp may.

Cuộc đời lại tiếp tục nói lời cay đắng với anh. Không có lựa chọn nào hơn, anh đành tuân theo ý vợ. Đành chấp nhận chia tay và chu cấp tiền bạc nuôi con theo yêu cầu của vợ anh. Anh ra khỏi nhà với đôi bàn tay trắng, lại kiếm một căn phòng trọ để tiếp tục sống và làm việc để lại có tiền gửi về nuôi dưỡng các con. Anh hiền lắm nên đôi khi bạn bè hay lợi dụng lòng tốt của anh nên mượn tiền nhiều lần không trả.

Anh gặp chị: Người từng bị lừa tình, kẻ bị lừa tiền đã trao nhau cái nhìn cảm thông và thấu hiểu. Họ nắm tay nhau, truyền hơi ấm để dìu nhau đi trong quảng đời còn lại. Nước mắt rưng rưng, chị kể về những gì đã trải qua, chị mong muốn có một người thương yêu các con của chị vì các cháu thiếu thốn tình cảm người cha. Anh hứa sẽ bù đắp cho các cháu. Hai đứa con chị cũng quý anh, chúng ôm anh, anh vỗ về các con rất chân thành và trìu mến! Anh sẽ chăm sóc ba mẹ con chị bằng hết cả tấm lòng và trách nhiệm của người chồng, người cha. Và để thực hiện nghĩa vụ làm cha anh cũng cứ một tháng / lần anh lên thăm các con riêng của anh hiện đang sống cùng mẹ nó.

Tôi nhìn cảnh gia đình mới của anh chị và cảm ơn cuộc đời lại mỉm cười với anh chị. Lòng cầu mong anh chị hạnh phúc, các con được nâng niu, nuôi nấng, và cho ăn học nên người. Mong hai anh chị- hai mảnh đời bất hạnh cô đơn gắn kết với nhau, sưởi ấm cho nhau, dìu nhau đi tiếp đoạn đường trần còn lại thật trọn vẹn.
Sài Gòn ngày 29/4/2022
Hoàng Thị Bích Hà
 
 
 


  Trở lại chuyên mục của : Hoàng Thị Bích Hà