LÊ GIANG TRẦN


Bài Thơ Của Mây Trời Gửi Nhạn Xanh

Mỗi khi nhớ em, tâm hồn anh bềnh bồng như vạt sương khuya trôi trôi tìm hàng cây để thấm đẫm nỗi bơ vơ lạnh lẽo của sương trắng vào những tàng lá mà anh hình dung là hơi thở nhịp nhàng của trái tim em đang toát ra mời gọi mù sương đến hòa nhập cùng nhau thổn thức kết thành những hạt sương long lanh như giọt lệ thủy tinh rưng rưng trên mình lá như hạnh phúc âm thầm chan hòa cùng nhau thở và hơi thở anh ước ao nuốt trọn vào tim phổi để lâng lâng niềm đê mê sung sướng bởi hương yêu thương vào ngự trị trong từng tế bào chủng tử vi tế của cơ thể làm cho tâm trí cảm thấy anh và em là một vì đó là sức huyền diệu của tình yêu em tràn lan trong huyết quản anh.

Mỗi khi thương em, trái tim anh trở thành trạm điện cao thế truyền đi truyền đi mãi hy vọng dòng nhân điện con tim dù xuyên qua không gian trời biển mới có thể gặp em nơi nào đó ở Sài Gòn hay Hà Tĩnh hay Buôn Mê hay Đà Lạt Nha Trang và em bất chợt giật mình bởi chiếc lá vàng rơi chạm mái tóc rồi nghĩ ngay lúc này anh có nhớ em không mà không biết có làn sóng vi ba từ trái tim anh bằng vận tốc ý niệm đã vần vũ quanh em nên gió rung động dịu dàng ve vuốt những sợi tóc may giống như những ngón tay anh mơn man những ngọn lông măng trên cánh tay căng trên tháp cổ ngà trên đôi má mịn và trên đôi bờ môi mọng rực rỡ tươi hồng như màu hoa phượng vỹ bên bờ sông Trường Tiền nơi một lần trong đời anh dừng lại dưới tàng phượng và hôn đắm đuối lên màu hoa huyết hồng chợt nghe tiếng hò đêm sông Hương mướt dài não nuột.

Mỗi khi yêu em ray rứt lặng lẽ không khác chi chuyển động dưới lòng biển chuẩn bị dâng lên ngọn sóng thần cứ muốn với mãi lên trời cao như với tay mãi về hướng bàn tay rời xa phía trước một khoảng cách không bao giờ níu được mà cứ hy vọng chạm được nhịp rung động trái tim em để huyết âm em biến thành những nốt dương cầm reo rắt và hơi thở anh dạt dào như sóng biển thở ra âm thanh yêu đương tràn vào da thịt bãi cát mịn màng ngất ngây từng hạt cát đón nhận giống như từng hạt chân lông đẫm ướt trầm ngải hương tình thấm vào và toát ra tiếng suối róc rách hạnh phúc của thủy âm từ nguồn tuôn chảy.

Mỗi khi hình dung lãng mạn đều chạm phải những cơn gió chướng trong tâm hồn và đáy lòng là mùa lũ nước dâng khiến cho nội tâm trở thành một vũ trụ sấm sét tối đen trong thời kỳ tượng hình trông rất đau đớn thê lương vì vũ trụ đó đang vật vã sáng tạo tình yêu để hoàn thành một thiên đường có anh có em sinh ra cùng thời gian màu tóc xanh tươi như hoa lá và bàn tay em trong bàn tay anh và đôi chân em bên đôi chân anh dạo bước trong địa đàng hồng hoang ấy không màng đến loài người hay âm thanh cuồng nộ của nhân gian vì tình yêu không cần định nghĩa bởi ngôn từ mà thể hiện bằng âm dương hòa nhập nhất thể.

Mỗi khi tội nghiệp anh muốn đi ngược về tương lai để chỉnh chu lại quá khứ làm cho kiếp sau sắp đặt cho em và anh là đôi tình nhân là đôi vợ chồng yêu nhau hạnh phúc trọn đời này sang đời khác thèm khát nhau mãi mãi khắn khít hòa nhập dù sinh về thế giới nào hay tầng trời nào hay Phật độ nào hay tiên giới nào hay địa ngục nào anh vẫn luôn ôm em vào lòng trong giấc ngủ và tình yêu của anh được thật chứng bằng em trao gửi trọn vẹn ngọc ngà thể phách nên ánh mắt em luôn long lanh, tiếng cười em luôn hạnh phúc, tiếng

nói em luôn ngọt ngào, tiếng thầm thì luôn quyến rũ, tiếng thở yêu đương luôn sung mãn, ve vuốt luôn mời gọi, nụ hôn luôn khích thích, mơn man luôn đê mê và ái ân luôn tuyệt đỉnh, tất cả tám thức của đôi ta hài hòa trao nhau niềm vui sướng vĩnh cửu.

Mỗi khi anh ra khỏi giấc mơ em đều còn trong giấc mơ ấy, tất cả mọi thứ vô thường lại hiện diện có lẽ chỉ có em là có thật trên cõi nhân gian vì em là hiện thân bồ tát dùng phương tiện thiện xảo dẫn anh đến một thế giới diệu huyền nơi tình yêu là không khí cho anh hít thở, là ánh sáng cho anh óng ánh, là vô thời gian cho anh ngây thơ, là đêm bát ngát trăng sao cho anh thanh tịnh, là báu thân em cho anh cung kính, là từ bi em cho anh cúng dường, là âm thanh em cho anh rung động, là tình yêu em cho anh được cứu rổi, là thâm diệu bất khả tư nghì cho anh sấm sét vô ngôn.

Em yêu dấu, anh là hoàng hôn và em là bình minh và giống như loài chim thiên di bất dịch theo chu kỳ thời tiết, giống như những hành tinh cố định quỹ đạo, giống như định mệnh an bày chim không dám bỏ đường bay, hành tinh không thể lệch quỹ đạo, chỉ sống ước mơ dù hy vọng có là ý lực siêu việt thì tình yêu của anh cũng chỉ là niềm hy vọng thành tựu do nhiệm mầu. Mâu thuẫn kỳ lạ là tình yêu đơn phương càng cuồng nhiệt càng không muốn người mình yêu bị bất cứ khổ ải nào khi tự thân con người mình không xứng đáng giống như Hàn Mặc Tử yêu Mộng Cầm tình yêu trở thành nỗi tuyệt vọng thần thánh.

  Trở lại chuyên mục của : Lê Giang Trần