LÝ QUANG HOÀN


Khu Vườn Mộng Mị

1.

Em. Khu vườn mộng mị !

Hôm nay tôi lại vào vườn em chơi. À hình như khu vườn tràn đầy cỏ hoa và em đang đợi chờ " cơn mưa đầu mùa " ?

Tôi cũng vậy. Tôi đang đợi chờ em như đợi chờ mùa xuân. Cho cây cỏ trong lòng tôi đâm chồi nẩy lộc. Vâng, mỗi ngày tôi đều dến vườn em chơi.

Và tôi đang đợi.

 

2.

Như một thói quen không thể nào quên, đêm nay tôi lại đển vườn em. Để được dạo chơi trên những cung bậc lãng mạn, để cảm nhận được trái tim mình đang đập những nhịp đập hoang dã. Để được trò chuyện cùng em. Và chìm đắm trong giòng sông thơ, thấm đẫm hương tình ái, lên cao... lên cao…

 

3.

Em à ! Hôm nay tôi lại đến. Để được chiêm ngưỡng em dù chỉ một thoáng. Để lại được dạo bước tung tăng trong vườn hoa và lá. Được cùng em hít thở bầu không khi tràn đầy hương sắc của các loài hoa.

Và thế là tôi đã thiếp đi trong giấc mơ dài. Em biết không trong mơ tôi thấy tôi và em cùng nhau dạo chơi trong khu vườn cổ tích và hương hoa như được ướp bằng giấc mơ tôi thơm mùi nguyệt quế. Và chúng ta đã cùng nhau lạc vào khu vườn Thượng uyển của Andersen bên xứ sở Đan mạch mù sương. Tôi đã run rẩy khi được kề cận bên em trong một khoảng thời gian dài. Tim tôi đã đập rộn rã như mùa xuân đang trở về. Tôi không muốn quay về. Bởi vì em. Bởi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà tôi đã gom góp lại mỗi lần vào vườn em chơi.

Ồ ! Không lẽ tôi… em rồi sao.

Chào em tôi về. Mai tôi lại đến nhé em.

 

4.

Em !

Dáng em đứng bên biển thật tuyệt vời. Thật sự là tôi không đủ ngôn ngữ để diễn đạt điều này và tôi đã chỉ lập lại điều mà trái tim tôi đã nói mà thôi. Trái tim tôi luôn run rẩy với những nhịp đập bồi hồi khi được kề cận bên em và rã rời khi xa cách em.

Tôi không phải là thi sĩ để có thể nói tiếng nói lòng mình với những câu thơ bay bổng.

Thơ tôi viết cho em hoà nhập với tình yêu tôi hằng ngưỡng mộ em. Mỗi ngày tôi đều mong được vào vườn em chơi. Tôi sẽ cảm thấy không nguôi ngoai nếu như không còn được làm điều này như mỗi ngày tôi từng làm : rong chơi trong khu vườn của em.

Tôi sẽ nhớ từng thảm cỏ, từng bông hoa, từng vòm lá và dáng dấp em thoáng ẩn thoáng hiện trong khu vườn cổ tích biết dường nào. Và nhớ biết bao hương tình ái toả ngát từ thơ em.

Em ơi ! Hãy cho phép tôi được lập đi lập lại hai tiếng thân thương này ngàn lần nha em: tôi … em …

 

5.

Tôi lại vào vườn em chơi, trên tay là một bó hồng nhung làm quà tặng em. Em sẽ nhận chứ ?

Tôi phải đến vườn em thôi bởi vì tôi biết nếu không đến tôi sẽ mất ngủ đêm nay vì không được nhìn thấy em.

Đêm nay, một đêm trăng thượng tuần cuối mùa hạ. Trời rất oi bức, tôi cảm thấy rất bức rức và khó chịu.

Nhưng ô kìa ! như một phép lạ, bóng em thấp thoáng cuối vườn, lúc hiện lúc chìm khuất vào ánh trăng bên cạnh những đóa hồng e ấp đón sương đêm. Hương thơm của em và của đêm như quyện lại làm một. Tôi không uống mà như say. Hồn tôi như ngất ngây tan biến vào bóng sắc em, vào em. Trái tim tôi đã đập những nhịp rộn ràng và mùa tình ái dâng cao.

Em ơi !

Chắc là em đâu muốn tôi mất ngủ. Chắc em sẽ không xua đẩy nếu tôi đến vườn em chơi thường xuyên phải không em ?

Bởi. Tình yêu tôi dành cho em là cuộc đời tôi sống, tràn trề như dòng sông vào dịp nước lũ mùa Thu, tuôn chảy thảnh thơi.

Đã quá nửa đêm rồi. Tôi về nhé em. Mai tôi lại đến. Chào em !

 

6.

Hôm nay tôi lại vượt qua hơn 300 cây số để đến nơi tôi phải làm việc. Trên đường tôi đi ngang qua biết bao nhiêu làng mạc, cánh đồng và vườn tược. Thế nhưng sao tôi vẫn thờ ơ vậy nhỉ. Trước kia tôi có bao giờ bị rơi vào trạng thái này đâu. Ồ nhỉ ! Tôi thật đãng trí. Suốt dặm đường tôi đã nghĩ nhiều về em, về khu vườn mà mỗi ngày tôi đều đặn qua lại sáng chiều và chỉ để dược ngắm nhìn em, được chiêm ngưỡng các loại kỳ hoa dị thảo. Và nhất là được nghe chính trái tim tôi đập với nhịp đập hoang dã khi thấy bóng em từ xa thấp trong khu vườn mộng mị.

 

7.

Hôm nay tôi chờ đợi em, chờ mãi mà em không đến. Và thế là tôi đã thiếp đi trong nỗi tuyệt vọng khôn cùng của tình yêu tôi hằng dành cho em.

Em có thấy được điều gì nồng nàn cháy bỏng và khát khao trong đôi mắt tôi đầy mộng tưởng khi tôi nhìn em qua mỗi khe lá cành cây. Em có thấy là tôi đang run rẫy, mê thiếp đi trong dáng dấp hao gầy em. hoa cỏ và lá. .

Sao vậy em ? Em có biết là bao nhiêu lần tôi đã đi lạc trong khu vườn em với mơ ước thật dung dị. Mỗi buổi sáng thức dậy lại được nhìn thấy em đầu tiên trong ngày với tia nắng mặt trời rực rỡ đang lên. Và như thế tôi sẽ hạnh phúc vô cùng. Và tôi lại thì thầm một vài ca từ trong một bài hát tôi không nhớ được tên : " Hạnh phúc tôi từ những ngày con nước về. Ngoài trời mưa mau, tay vuốt không cùng. "

Thế nhé. Mai tôi lại đến. Vì tôi.

 

8.

Tôi vừa đến nơi em đã đến. Ngồi chỗ em đã ngồi. Và như một phép màu, dáng em ẩn hiện đâu đây. Liệu điều này có phải là một thực tại không em ? Em biết không, ly café tôi uống trở nên ngon lạ lùng; điếu thuốc tôi đang hút như đậm đà hương em. Thế là cả ngày tôi cứ mãi lang thang như một tên mộng du và trong tâm tưởng luôn mong được gặp em. Được gặp em. Được gặp em, tình yêu tôi hằng mộng mị, mơ màng mỗi đêm.

Thời gian của một ngày sắp hết, bóng hoàng hôn xa tít tắp như sắp phủ xuống linh hồn tôi luôn hướng về em. Về em.

Em. Em ơi ! Lòng những mong ước được gọi hai tiếng thân thương ấy suốt cuộc đời này. Lạ quá. Rất lạ. Tôi luôn bắt gặp một cảm xúc thật lạ lùng mỗi khi vào vườn em chơi. Hãy cho phép tôi lại được vào vườn em nhé.

 

9.

Tôi vào rừng.

Hôm nay tôi vào rừng. Khu rừng trầm mặc, uớt át bởi cơn mưa đêm qua. Trước mặt tôi là một hồ nước mênh mông như tình ái tôi trao em.

Buổi sáng có những điều không vui mãi lẩn quẫn trong đầu. Thế là suốt con đường mòn dẫn vào rừng tôi mãi thủ thỉ với trái tim buồn bã. Đã hai hôm rồi tôi không vào vườn em chơi để tung tăng, dạo chơi, ca hát trên từng cung bậc của trái tim, hoa cỏ lá và bóng dáng em.

Tôi đang trên đường ra khỏi rừng, khu rừng với tiếng mưa rơi rả rích, vắt và máu, khu rừng đầy bóng tối âm u cô tịch.

 

10.

Thế đấy. Hôm nay tôi buồn, nỗi buồn tôi biết. Tôi im lặng nhìn mọi vật như là đời sắp tận thế. Không giải thích, phân bày hay lý giải. Và chắc chắn một ngày, hai ngày, hay nhiều năm rồi sẽ qua đi.

Khu vườn mộng tưởng em với những chùm cúc vàng đại đoá ẩn hiện trong tim tôi. Tình yêu ơi. Tôi ơi. Em ơi.

Một ngày đã hết. Một đời rồi sẽ trôi qua. Nhưng tình ái tôi trao em sẽ không phôi pha.

 

11.

Anh lại muốn viết cho em. Anh muốn chia xẻ bất cứ điều gì.

Một dòng âm nhạc trữ tình.

Một cảnh đời nghiệt ngã.

Dòng cảm xúc trong anh cuộn trào khi được nắm bàn tay nhỏ nhắn của em trong tay anh. Hồn anh như run lên và trái Tim anh đã đập với nhịp đập hoang dã và rộn ràng hơn bao giờ cả.

Suốt cả buổi chiều được chờ đợi em. Và buổi tối bên em với những ca khúc lãng mạn ở một nơi nào đó trong cái thành phố ổn ả, chuyển động không ngừng nghỉ làm anh xúc động đến rưng rưng. Một cảm xúc rất lạ.

... và em, em rất dịu dàng trong bóng tối của đêm được vây bọc với âm nhạc. Trong khoảnh khắc đáng nhớ này hình như cả hai chúng ta đã vượt thoát ra khỏi đời sống thường nhật và để cho tâm hồn chúng ta lang thang trong một cõi mộng nào đó. Một cõi mộng nào đó.

Cũng chính lúc này anh đã nhận ra là em quý giá và quan trọng với anh biết dường nào.

Em mỏng manh và dễ vỡ. Anh ước mong được làm mọi điều cho em và vì em.

Vì em.

 

12.

Sẽ không còn.

Sẽ không còn những buổi cà phê sáng.
Đằm thắm và hồn nhiên trong nỗi mong nhớ vu vơ.
Sẽ không còn những ngày tháng tĩnh lặng tâm hồn mình một thuở
Sẽ không còn những niềm vui bình dị một thời.
Sẽ không còn gì hết. Không còn gì hết.
Sẽ không còn những tháng ngày dong ruỗi mà niềm vui đơn giản chỉ là tôi với những bước chân luân vũ. 
Ngày mà âm nhạc đẩy lui nỗi buồn.
Những ngày mà tôi, chính tôi đắm mình trong cuộc sống.

Đã bắt đầu những rối rắm và phức tạp trong đời sống tâm hồn tôi
Đã bắt đầu những ngày tháng mà tôi không còn là tôi.
Những ngày tháng tôi đánh mất tôi trong một tình thế khó xử.
Tôi đã trở nên kỳ cục, kỳ cục một cách lạ lùng và đáng yêu, ít ra là dưới mắt tôi, dưới mắt kẻ lãng mạn cuối cùng của thế kỷ này.

 

13.

Sẽ không còn những buổi tối dịu dàng với một chút âm nhạc của Vivaldi và tôi đã trải qua bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông niềm vui tôi bất tận.

Bây giờ, bây giờ sẽ là những tháng ngày vô cùng khốn khó với chính tôi.
Tôi và nỗi cô đơn khủng khiếp. Trước mặt là bóng tối. Sau lưng là nỗi buồn  và  tôi đã không còn nhận ra tôi ngày nào. Nỗi buồn và sự cô đơn đã tàn phá tôi đến không ngờ.

Tôi đã suy sụp như chưa từng suy sụp.
Tôi trong gương như một Quassimodo thời cổ đại.
Mang lên mắt chiếc kính đen tràn ngập nỗi buồn.
Khoác lên người chiếc áo choàng thuở hồng hoang

Và.

Những ngày vui đã qua mau.
Những ngày vui đã qua mau.
Tôi không còn là tôi. Tôi không còn là tôi.

Những ngày vui đã qua mau một cách chóng vánh.
Những điếu thuốc được nối dài niềm cay đắng.
Những ly cafe đắng chát không đủ ấm bờ môi.
Những ly rượu nồng cay  không làm vơi nỗi buồn.

Sẽ không còn. Không còn gì hết. Không còn gì hết. và
" Tôi ơi đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng.. "

Tiếng thở dài từ trái Tim cô quạnh và tràn đầy những mất mát
Tôi ơi. Tôi ơi. Tôi ơi. Tôi ơi. Đừng ngừng đập.
Đừng ngừng đập và đừng tuyệt vọng. Đừng tuyệt vọng.

Tôi ơi. Tôi yêu em. .


14.

Giấc mộng dài với nàng Elise.

Thế là ngày mai lại chia tay với rừng để trở về với thành phố ồn ảo, bon chen, bẩn chật, cái nơi mà mình không có một ai ngóng đợi.

Những mong rằng thời gian sẽ là những liều thuốc nhiệm mầu giúp mình quên đi những bi kịch trong quá khứ tràn ngập nỗi buồn.

Buổi tối trong căn phòng nhỏ tự thắp cho mình một ngón nến, chìm đắm trong một ca khúc với những ca từ buồn bã hoà nhập với từng âm thanh rã rời từ chiếc guitar gỗ.  " Anh đến thăm em đêm ba mươi. Còn đêm nào vui bằng đêm hôm nay. Anh nói với người phu quét đường xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em. . "

Tôi đã thiếp đi trong giấc mộng dài. Trong cơn mộng tôi thấy mình lang thang trong một khu rừng vắng, lá vàng lớp lớp dưới chân tôi tạo ra những âm vang xào xạc. Đi mãi và đi mãi trong niềm tuyệt vọng khôn cùng mãi cho đến khi bóng tối tràn ngập và khu rừng bỗng trở nên bí hiểm. bóng tối đã bao trùm lấy tôi. Tôi gào thét trong nỗi sợ hãi tột cùng. Tôi đã chạy, chạy vòng quanh trên một đường mòn không có lối ra như một kẻ mộng du bất kể gai góc bụi rậm đã gây ra cho tôi những đau xót. mà nỗi đau xác thịt này không hề giống với nỗi đau tôi đang chất chứa trong tâm hồn. Tôi đã chạy trong niềm vô vọng tột cùng. Tôi yếu đuối hơn bao giờ cả. Tôi đã quỳ xuống cầu xin sự thương xót của Ngài, và như một phép mầu em đã hiện ra đâu đó ktrong dòng chảy của cuộc đời.

Em tinh khôi, trong suốt như một báu vật mà Thượng đế ban tặng cho.
Em mỉm cười rạng rỡ trong niềm ăn năn tôi.
Niềm vui chợt oà khóc trong tôi.
Tôi cười nói hể hả như một gã điên.
Tôi đắm chìm trong tình yêu em sâu kín.
Tôi đã tìm thấy tôi trong ngõ ngách cuộc đời.
Xin cám ơn Thượng đế. Xin cám ơn fb đã cho tôi được biết em.

 

15.

Đã bao lâu rồi nhỉ cũng đã trôi qua một ngày tôi sống với nỗi buồn của tôi. Ước gì thời gian sẽ trôi qua thật nhanh và đó sẽ như một phép màu giúp tôi quên lãng được tất cả mọi điều buồn vui trong nỗi niềm tôi.

Chỉ là vô ích khi mà hình bóng ai vẫn còn ẩn hiện trong tôi mỗi sáng mai thức giấc, mỗi buổi tối về của một ngày trong cuộc mưu sinh.

Rồi tôi cũng vẫn cô đơn và độc hành trong thân phận làm người. viễn xứ. Em hỏi tôi " Còn điều gì nữa ư ?", một câu hỏi nhọn như kiếm, sắc như dao đã đâm và chém vào tim tôi, tâm hồn tôi những nhát chém, những vết đâm hư vô.

Tôi sẽ không còn những buối tối trên đường về nhà để được nghe từ em những vỗ về dịu dàng nhẹ như gió, bồng bềnh như mây.

Tôi sẽ trở lại những ngày tháng mà mỗi buổi sáng chỉ là cà phê với thinh không, buổi tối chạy trốn nỗi buồn, nỗi nhớ về em không nguôi trong một góc quán bar hay vùi mình vào những chén rượu cay nồng mùi vị xót xa, xót xa cho thân phận một con người. Tôi sẽ như chàng Phạm Lãi ngày ấy ngồi ôm đàn mà nhớ về Tây Thi không nguôi. Tôi cũng sẽ như chàng Trương Chi mỗi đêm thổi sáo trên sông Tương để nhớ về một Mị nương cho đến khi hơi tàn lực kiệt. Tôi đã không còn những khái niệm về thời gian, không gian. Chừng đó thôi mà cứ ngỡ như hàng thế kỷ với nỗi nhớ về em không cùng. Vâng tôi đã yêu em như thế đó. Mỗi ngày tôi mãi đắm chìm mình vào trong nỗi nhớ về em khôn cùng. Hãy đừng đâm và chém tôi bằng những nhát chém vô hình. Chỉ " không có em " chừng đó cũng đủ để tôi điêu linh một đời.

Thế là mỗi buổi sáng bắt đầu của một ngày mới với nỗi buồn rầu không nguôi.

Tôi yêu em. Tôi yêu em hơn hết thảy mọi điều.

Em ơi. Em ơi. Em đâu rồi? Em đâu rồi ?

 
  Trở lại chuyên mục của : Lý Quang Hoàn