Mùa Trăng PHẬT ĐẢN,
Mãi Sáng Bên Đời...
Có một điều đã trở nên tự nhiên như sự hít thơ của mỗi người con Phật chúng ta là Trăng Rằm Tháng Tư không chỉ ánh trăng sáng trong một mùa, mà là ánh trăng mãi soi sáng bên ta suốt cuộc đời...Ánh trăng huyền diệu mầu nhiệm ấy đã hiện hữu trên nhân gian hơn hai ngàn năm - theo tháng năm dài mà không ngớt chiếu soi, đem ánh sáng đạo pháp thiêng liêng đưa đường dẫn lối cho tất cả chúng sinh tiến dần về phía an lành hạnh phúc vĩnh cửu!
Cảm nhận được ánh sáng miên viễn nhiệm mầu ấy - người làm thơ thường đón trăng Rằm Tháng Tư với những rung cảm khác thường - vừa trong sáng tươi mát an vui, vừa ẩn chứa bao nỗi niềm gởi gắm không nguôi của kiếp nhân sinh vô thường đau khổ! Nhà thơ Quảng Chơn trong bài “Cảm Niệm Ngày PhậtĐản” đã bay tỏ:
“Con kính lạy đấng cha lành Từ Phụ
Gieo nhân từ rưới khắp cả trời xanh
Chốn u minh Ưu Đàm kia chớm nở
Bảy bước chân rực rỡ khắp đất trời
Bậc Đại Giác từ đây đã thị hiện
Đem phép mầu cứu khổ độ quần sanh
Phá si mê ngục tối đã hành hình
Thuyền Bát Nhã vươn cao buồm trí tuệ (…)”
Nhà thơ Hạnh Phương cũng đã có được nỗi đồng cảm về Trăng Vesak qua bài “Trầm Hương Khánh Đản” thấm đẫm đạo vị:
“Sớm nay trời ửng nắng hồng
Lời chim hót - tiếng ca trong ngọt ngào
Hải triều âm dậy dạt dào
Hỏi ra mới biết Phật vào cõi hương
Sớm nay nhân thế triều dương
Tin vui truyền khắp mười phương đất trời
Vinh quang hạnh phúc cõi người
Ca tì la vệ rạng ngời pháp thân
Rằng nghe Linh thoại ngàn năm
Ưu đàm hoa nở trăng rằm tỏa hương
Viên thành diệu sử một chương
Đản sinh Văn Phật ơi hương ơi trầm
Trời xanh hiện cát tường vân
Trần gian xuân sắc thanh tân diệu kỳ
Mười phương một niệm Tam quy
Chân như hiện bóng từ bi cát tường (…)”.
Khởi đi từ mùa Trăng Vesak đầu tiên cách nay hơn 25 thế kỷ tại vườn Ca Tỳ La Vệ - ánh trăng Rằm Tháng Tư Vesak đã không ngớt tỏa chiếu sưởi ấm, xoa dịu, đem lại muôn vàn an lạc cho biết bao chúng sinh hữu duyên trên cõi nhân gian đầy khổ đau phiền lụy này! Nhận được nguồn ân huệ vô biên nhiệm mầu ấy - Nhà thơ Hồng Vinh đã gọi mùa Phât đản là “Mùa Tha Thứ” với những cảm xúc chân thành:
“Đời người nhiều lầm lạc
Khiến ta đánh mất ta
Đường về tâm lạc lối
Bơ vơ chốn quê nhà
…
Sống mở lòng mở dạ
Yêu người và thứ tha
Mùa Phật về khai hội
Từ bi và hoan ca
Quỳ dưới chân Phật đài
Nguyên thành tâm sám hối
Tiếng chuông chùa thức tỉnh
Phật đản sanh trong tôi”
Phật tử Diệu Đức - Duy Hiền trong bài thơ "Phật Đản, Mở Đời" - gồm 4 đoạn thất ngôn tứ tuyệt - đã bày tỏ niềm hân hoan tự hào và niềm tri ân sâu sắc của người con Phật đón chào ngày Phật đản sinh - đã gọi ngày Phật đản, là ngày “mở đời” an vui sau bao năm tháng tối tăm, khổ đau phiền lụy, của dời sống vô minh. VHT xin được trích chia sẻ hai đoạn:
“(…) Thâm ân Phật giáo chiếu đời tôi
Ngã chấp,vô minh - buông xả thôi
Duyên khởi thấm nhuần Tứ diệu đế
Hằng dương Bát chánh sáng đường soi
…
Việt nam hào khí tỏ năm châu
Bốn biển an nhiên - phép nhiệm mầu
Phật đản mở đời - bừng Đuốc tuệ
Hào quang Bi Trí Dũng - thâm sâu.”
Cảm nhận của người con Phật nhân ngày Phật đản sinh thật sâu đậm thật vô cùng; bởi vì - cũng bắt đầu từ ngày ấy - ngày trọng đại mà Nhà thơ Tống Anh Nghị đã gọi là "Ngày Nở Hoa Cuộc Đời" - cõi nhân gian u tối đã được nhận ánh sáng Đạo Vàng của Bậc Đạo Sư - Người thơ Yên Huỳnh Đức cũng đã sâu sắc nhận ra điều chân thật ấy - qua bài thơ "Bài Ca Phúc Lạc” :
“ (…) Niềm phúc lạc tỏa muôn nơi
Mưa hoa rưới khắp, nhạc trời trỗi vang
Lòng bi mẫn trí Kim cang
Mở cho nhân loai con đàng bước ra”
Nguồn pháp nhũ lan tỏa từ ngày Phật đản sinh thật mênh mông thật mầu nhiệm - mỗi người tùy căn duyên có những cảm nhận rất riêng. Nhà thơ Phạm Văn Phương trong bài thơ "Sen Thơm Ngày Tịnh" đã thể hiện cảm nhận thật gần gũi thiết tha với đời sống:
" Sen thơm ngày tịnh đồng mông
Lòng yên như nước: gương trong làu làu
Hỏi rằng Cực lạc nơi đâu?
Thưa: trong tiếng trẻ đùa nhau quanh mình!"
Nhà thơ NgànThương cảm nhận, dường như giữa mùa trăng Vesak niềm an vui trong sáng diệu kỳ của Đạo mầu đã an nhiên “nở gữa vườn tâm một đóa hồng”:
“Thuyền Đạo sắc không vừa cập bến
Luân hồi muôn nẽo khói trầm xông
Con nghe làn suối Từ bi quyện
Nở giữa vườn tâm một đóa hồng!”
Nhà thơ Phạm Đạt Nhân lại “nhìn thấy” ánh trăng Tháng Tư như đã luôn điểm tô cho nhân gian nụ cười hàm tiếu ngào ngạt yêu thương:
“Nở nụ cười hàm tiếu
Dâng tặng đời thương đau
Nở nụ cười hàm tiếu
Xoa dịu lòng nát tan
Trong từng cơn huyết lệ
Ngập tràn bao oán than
Nở nụ cười hàm tiếu
Giữa biển dời bể dâu…”
Phan Minh Đức nghĩ về một “Mùa Xuân bất diệt” (hay “Xuân bốn mùa”) từ cuộc hành trình theo ánh Trăng Tháng Tư ngàn xưa, để có “Mùa Xuân” hôm nay:
“ (…) Đi suốt hành trình lắng đọng
Nhìn về chân thật sắc - không
Bốn mùa Đào Mai vẫn nở
Mùa Xuân bất diệt trong lòng”
Với cách cảm nhận tinh tế và mới lạ, Mã Nhược Mai đã “Quán” và nhận “Bát Nhã” - tạo được xúc cảm mạnh nơi người đọc:
“Mưa nắng sớm, mưa vẫn còn lây lất
Đường phố nghiêng trong mắt kính thâm trầm
Sầu thế kỷ em quỳ trong điện Phật
Ta ngồi nghe vũ trụ vọng huyền âm”
(Quán)
Số không đạt đến vô cùng
Mùa Tâm hoa nở chập chùng
Bươc hoa…”
(Bát Nhã)
Nhân ngày vui trọng đại đang dào dạt hương Từ Bi dưới ánh Đạo Vàng - người giữ vừơn hoa Tâm đã 18 năm chăm sóc, chia sẻ cùng Quý Thân hữu & Đạo hữu bốn phương - kính gởi lời cầu chúc đến Quý vị & Gia đình: “THÂN TÂM AN LẠC & VẠN SỰ KIẾT TƯỜNG”!
Mùa Phật đản PL 2560
2017