MANG VIÊN LONG


Phú Yên Dễ Ở Khó Về
Tạp Bút:

Đừng lại bên lề đường Trần Hưng Đạo tôi ngắm nhìn lại con phố xưa. Đối diện tôi trước đây là hiệu ăn Mỵ Châu Thành nay đã là hiệu may Tiến Đạt sang trọng. Xế lên phía trên hiệu buôn Tân Lập nay là một nhà hàng cỡ nhỏ với cửa kính kín đáo. Cũng giống như ở đầu phố ngả năm hiệu sách Hùng Cường đã trở thành một gian hàng sửa chữa bán phụ tùng xe gắn máy...Tuy Hòa- Phú Yên đã có nhiều đổi thay: to lớn hơn bề thế hơn sang trọng hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Tuy Hòa là một khu phố trẻ đang lớn nhanh như lứa tuổi thanh xuân. Mỗi lần có dịp ghé thăm Tuy Hòa tôi đều có đôi điều ngạc nhiên. Một người bạn cho tôi biết tương lai Tuy Hòa sẽ vươn xa lên phía tây mở rộng ra hai chiều Nam- Bắc để trở thành một thành phố duyên hải xinh đẹp. Vâng đó là một ước mở của nhiều người - tôi nói nhưng chúng ta phải khai thác và phát triển tiềm năng hơn là cái danh từ "thành phố" đó chứ ?
Tôi dõi mắt nhìn lâu ở cửa hiệu buôn Tân Lập xưa bỗng dưng lại nhớ đến hai câu ca dao về Phú Yên :
"Phú Yên dễ ở khó về...
Trai đi có vợ gái về có con"
Tôi mỉm cười với Tuy Hòa: Tôi đã sống ở đây - Phú Yên trên mười năm trong thời tuổi trẻ nhưng lúc rời xa Tuy Hòa tôi đã không có "duyên nặng" với miền núi Nhạn - sông Đà.
Cũng có lúc tôi tự hỏi : Đây là điều may hay rủi cho tôi? Những cánh hoa hồng cắm vào lọ thủy tinh nhỏ xíu trên bàn viết của tôi lúc tôi đi dạy đã một thời làm tôi xao xuyến. Những bữa cơm bất chợt đến chơi ở phòng riêng của người bạn gai xinh xắn y sĩ đường Hoàng Diệu đã ghi lại trong tôi bao kỷ niệm đẹp. Tiếng hát của Trang giọng ngâm thơ của Huân nụ cười của Đào tấm lòng chân thật của Nguyệt của Huyền của Như...
Tôi thật sự không có "bạn đời" ở Phú Yên nhưng lại có "nợ" với Phú Yên nhiều lắm. Sâu đậm và tha thiết lắm. Đó là món nợ với "Cuộc đất và tình người" Phú Yên.
Bởi vậy lâu lắm là một hai năm tôi phải trở về Phú Yên. Có năm đến hai lần ghé lại. Có lần chỉ kịp nhìn mặt con phố gọi điện đến thăm vài người bạn rồi ra đi. Có lần lây lất với Tuy Hòa cả tháng hai ba tháng... Đó chẳng phải là "nợ" - duyên nợ thì gọi là gì?
Cái "nợ" ấy ám ảnh tôi day dứt không nguôi những lúc chưa "đủ duyên" để trở về. Bạn có tin rằng trong nhiều đêm tôi đã mơ thấy Tuy Hòa chập chờn trong giấc ngủ chăng? Tuy Hòa êm đềm quyến rũ đã thầm gọi trong tôi qua bao tháng năm xuôi ngược gian khó.
Tôi đã quay về tìm thấy chút niềm an ủi qua thơ dầu làm thơ rất dở. Nếu hiểu theo nghĩa mỗi người Việt Nam là một nhà thơ - thì tôi cũng có thể là một nhà thơ lắm chứ?. Thơ ca theo tôi trước hết là tấm lòng. Có tâm thành thì thơ mới đạt. Thơ không phải dùng chữ nghĩa ma thuật mà cốt ở xúc cảm chân thành. Một đêm thu có trăng tôi viết được một bài thơ năm đoạn để gọi là làm quà cho một người bạn ở đường Lê Lợi. Xin ghi lại hai đoạn đầu và một đoạn cuối :
"Ta đã trải bao mùa trăng tuổi trẻ.
Trăng miệt mài trong giấc ngủ cô miên...
Sao chẳng nhớ trăng nơi này chốn nọ?
Mà Tuy Hòa- trăng lồng lộng thâu đêm!
Trăng phố thị dễ thương từng ngõ hẹp...
Bàng bạc hàng dương lấp lánh biển gần.
Ta đã uống café đường số Sáu
Ăn ly chè Cây Phượng mát tình thâm.
... Nay ở Lập Tâm trăng vàng phố chợ
Nhớ Tuy Hòa trăng cũng chếch trời Đông...
Cũng trăng ấy mấy ngàn năm rồi nhỉ?
Mà đêm nay sao nghe thấm tận lòng!"

Câu ca "Phú Yên dễ ở khó về" là hoàn toàn đúng xác thực vì ai đã có duyên đến với Tuy Hòa dầu vài ba ngày vài ba tháng vài ba năm... cũng đều cảm thấy "khó" mà ra đi khó mà chia tay như ở một nơi nào khác. Vì Tuy Hòa có cái tình rất thực rất êm rất lặng lẽ ; chứ không sôi động gấp gáp; để rồi sớm quên sớm nhạt sớm tàn...
Duy chỉ có câu 2 theo ý tôi nên hát rằng:
"Trai đi nặng nợ gái về nhớ thương"
Nghe thơ mộng và nhẹ nhàng hơn.

Có lẽ quý bạn thân mến của tôi ở Tuy Hòa - Phú Yên cũng đồng ý chứ ?
Tặng các bạn tôi ở Tuy Hòa
(Tuy Hòa tháng 3/1999)
  Trở lại chuyên mục của : Mang Viên Long