NGÃ DU TỬ
Thời Đã Xa
Thời Đã Xa
Ánh trăng tưới trên mái tóc vàng óng ánh của thiếu nữ đương xuân làm rạng rỡ thêm cô gái vốn trời cho đẹp càng lung linh hơn dưới trăng tròn mười sáu vừa thoăn thoắt bước lên từ vừng mây pha chút ngủ sắc trên bầu trời thật quang đãng.như tia nắng thủy tinh đầu ngày soi rọi xuống trần gian làm sắc hoa rực rỡ hình như càng rực rỡ hơn giữa ngày xuân ấm thanh tao.
Đôi nhân tình dạo dưới trăng thật lãng mạn thầm thì (có lẽ) chuyện đang yêu như khúc dạo đầu của câu chuyện tình thơ mộng ngàn đời của loài người mới bắt đầu yêu. .
Họ dừng lại dưới tàng cây rậm bóng, chàng ngắt một đóa hoa nội đồng cài lên tóc người yêu, có tiếng cười khúc khích thật khẻ chỉ đủ hai người nghe nhịp đập của con tim hạnh phúc tràn dâng trong tình yêu đang vỗ về cùng đêm xuân bàng bạc đầy trăng.
Dũng chứng kiến trong sự vô tình đang thưởng trăng và rồi anh bỗng xao xuyến nhớ đến mối tình của chính mình cũng đầy lãng mạn, rất tiếc mọi chuyện lại không có đoạn kết bởi sự kiện lịch sử, Tuy vậy con tim mách bảo với anh rằng “cô học trò xưa” đáng yêu quá và Dũng cũng tha thiết nuôi dưỡng ước vọng mai sau.
Kể từ khi bức thư tình được ép vào trang vở của Nguyệt là lúc Nguyệt cảm thấy bối rối mất tự nhiên trong cách đối xử với người “thầy” chỉ lớn hơn mình một lớp.
Dũng biết điều ấy cũng dè dẹt hơn,
Trong giờ dạy ngày ấy, Dũng hẹn Nguyệt uống nước, Lúc đầu sự bẽn lẽn hơi mất tự nhiên, nhưng rồi Nguyệt cũng đồng ý có đều Nguyệt nói với Dũng rằng:
- Em sợ mẹ không cho, mẹ em khó lắm.
- Tùy em, nhưng tối nay trăng sáng anh sẽ ngồi ở quán café Hẹn Hò, cách nhà Nguyệt chừng hơn nửa cây số khoảng 6 giờ tối. Mong em tới.
Sự lúng túng của Nguyệt trong sinh hoạt làm mẹ cô chú ý, như có gì khó hiểu mẹ cô từ tốn nói:
- Mẹ thấy sao ấy, có vẻ con không như mọi hôm
- Dạ, con có hẹn với người bạn ra phố ăn chè và nhân thể con mượn quyển sách sinh vật mà con đã cho Thủy mượn đến nay vẫn chưa trả.
- Vậy hả con, hay là có việc gì khác nữa….? nhưng con mau chóng về nhé. Mấy bửa nay an ninh có vẻ không tốt, mẹ nghe bác Tư nói vậy.
- Dạ, con sẽ cố gắng về sớm với mẹ.
Nguyệt ăn vội miếng cơm rồi sửa soạn đi.
Khi con gái hẹn hò có khác hơn, cô mặc bộ đồ bộ ủi thẳng thớm, một chút nước hoa cho mặn mà thêm dung nhan vốn có tự trời.
Cô không vội vào quán, Nguyệt cố đạp xe qua quán thật chậm xem có Dũng hay không, Bất ngờ một tiếng kêu: - Nguyệt.
Thì ra Dũng đúng dưới tàng cây cách quán chừng vài chục mét để chờ may ra Nguyệt có đến hay không?
Họ đứng dưới tàng cây ấy khá lâu,
Lời tỏ tình trong thư Nguyệt đã biết tuy vậy bối rối là thường tình với cô gái đang suy nghĩ, tưởng tượng về tình yêu như bức tranh vẽ tuyệt đẹp với những gam màu huyền ảo mà chính cô chưa thể nào hiểu nổi.
- Sao không vào quán lại đứng bên ngoài, Nguyệt nhỏ nhẹ
- Anh sợ Nguyệt không đến nên anh chờ hơn nữa trăng mười sáu đẹp quá, đứng đây để suy nghĩ viết cho Nguyệt một vài câu thơ,
- Vậy anh cũng biết làm thơ, tưởng anh ban toán không biết làm thơ?
- Chỉ vì Nguyệt nên vậy chứ ít khi lắm.
Hai người dắt nhau vào quán, một chỗ ngồi nhìn ra cửa sổ ánh trăng bàng bạc trên cây lá làm bức tranh thiên nhiên huyền ảo hơn, cả hai yên lặng thưởng ngoạn như nhờ ánh trăng nói giùm.
Cả hai với cảm giác lạ lùng như chưa bao giờ được lạ lùng như thế.
- Mẹ có nói gì không khi em đi ? Dũng thỏ thẻ vừa đủ nghe
- Có, mẹ bảo về sớm.
Ai cũng xao xuyến nhưng chỉ bâng quơ trong lần gặp nhau đêm ấy. Chỉ có ánh trăng là chứng kiến và hiểu chuyện hai người.
* * *
Dũng và Nguyệt thời còn rất trẻ, anh chuẩn bị thi tú tài. Nguyệt chỉ là người học trò dạy kèm thêm với lời tỏ tình và hẹn hò được anh chăm chút nhất trong cuộc đời học sinh, và khi kết thúc chiến tranh là lúc không liên lạc được nhau,
Nguyệt trở về làng quê với trách nhiệm làm vợ rồi làm mẹ. Tuổi xuân đi qua nhiều cơ cực, sướng khổ thỉnh thoảng bội hồi nhớ lại mỗi lần có trăng như một kỷ niệm thật đẹp với Dũng mênh mông đầy đặn như vầng trăng cổ tích mười sáu thuở nào. Lúc nào Nguyệt cũng nâng niu.
Đôi lúc lam lũ và cực nhọc cô thầm trách giá như ngày ấy cùng bước chân với Dũng có lẽ đỡ cơ cực hơn.
Ồ, quả đất tròn mà có lẽ vậy, tình cờ Dũng tưởng gặp Nguyệt ở đất người, cũng hình dáng nầy, cũng mái tóc nầy anh nghĩ bụng, nhưng hỏi ra mới vỡ lẽ:
- Nầy thưa cô à, có phải cô là Nguyệt? tôi thấy dáng người và mái tóc như ngày xưa. Dũng thật thà hỏi
- Anh nhầm chắc xin lỗi tôi không phải là Nguyệt, Có lẽ người ngày xưa anh rất nhiều tình cảm chăng? Rất tiếc anh à, nàng nhoẽn miệng cười, nụ cười sao hồn nhiên lạ thường, chỉ khác là không có chiếc răng khểnh dễ thương,
Bây giờ tuổi ai cũng qua xế, có thể không thể nhận ra nhau vì thời gian đã làm cho hình hài đổi thay, ôi chao thời gian – chỉ có thời gian mới xóa những gì mà con người chăm bón, tưởng giữ gìn thận trọng sẽ tồn tại lâu dài từ những cao ốc đồ sộ hay bờ cát tình yêu thiết tha,hoặc hình bóng thần tượng.thì ra loài người cứ nhầm lẫn.mọi thứ đều phôi phai.
Sau hy vọng gặp gỡ ấy đỗ vỡ anh càng nghĩ nhiều hơn về Nguyệt, nhưng hỡi ơi trời đất mênh mang không có thông tin gì về Nguyệt làm sao có thể tìm gặp được, và mọi sự thay đổi đã ba mươi năm rồi còn gì, trừ khi sự may mắn tròn vuông cùng số phận cũng như nhân duyên trọn vẹn, điều ấy dễ chi
Trước khi rời khỏi quê nhà, anh tập trung bè bạn tổ chức cuộc gặp mặt thân tình, để hỏi cùng bạn bè về Nguyệt, nhưng tất thảy lặng yên như câu chuyện tình yên lăng thoáng chốc đã hơn ba năm.
Ngày anh rời quê hương trăng cũng vằng vặc sáng, nhưng nổi buồn chưa gặp được Nguyệt anh cũng chẳng cần thưởng với ngoạn làm gì, trong mơ ước anh sẽ gặp Nguyệt và anh cũng hy vọng Nguyệt sẽ cùng anh đứng dưới trăng nói chuyện tình ngày xưa - một thời tuổi trẻ nông nổi, e thẹn khi bắt đầu biết tỏ tình, một tình yêu trong trắng như thời áo trắng trinh nguyên chưa bị vẫn đục, mơ ước ấy chưa thể thực hiện được bèn hẹn với lòng có lẽ lần sau sẽ gặp cố nhân