NGÔ VĂN CƯ


Mưa Xuân

Tản văn

 

Trong khi Mùa Xuân dịu dàng khoe sắc, khoe hương cùng đất trời thì những giọt mưa xuân mảnh mai, tinh khôi, nhẹ nhàng như khói sương tìm đến. Những hạt mưa mới mẻ, dịu dàng, nhè nhẹ đậu trên ngọn cỏ, nhành hoa và phơn phớt trên mái tóc của nam thanh nữ tú đang tung tăng trên đường. Không gào thét, dữ dội và ào ạt như mưa mùa hạ; cũng không dai dẳng, lê thê khó chịu của mưa mùa đông; mưa xuân êm như lời ru làm dịu mát lòng người, mang đến cho mỗi chúng ta biết bao cảm xúc!
Mưa xuân nhẹ như không hề có mưa. Mưa chỉ đủ làm mát lòng người; làm điệu đàng hơn những bóng dáng tươi trẻ đang tung tăng trên đường; vừa đủ cho cây trái đâm chồi, nẩy lộc… Mưa xuân như hành động của thiên nhiên an ủi ta sau khi mùa đông gầm gào dữ dội và lạnh buốt! Nó mang đến cho ta một niềm tin rằng cuộc sống này còn đẹp biết bao nhiêu. Ta lắng lòng mà nghe cuộc sống nồng nàn đang chảy trong tim ta một tình yêu con người, tình yêu thiên nhiên. Những hạt mưa đọng mãi trong màu mắt mùa xuân rạng ngời hạnh phúc cho ngày thơ Nguyên Tiêu thêm thơ mộng.
Mưa xuân phơn phớt như không hề có mưa. Ta phải thật tĩnh tâm mới nghe được âm thanh của mưa; những âm thanh dịu êm như điệu dân ca mơ hồ trong đêm vắng. Và từ trong tiếng mưa, ta nghe tiếng nẩy mầm của hoa lá; tiếng của muôn loài gọi tình; tiếng của yêu thương gọi yêu thương;… cho tình yêu của ta cũng theo đó mà sinh sôi nẩy nở. Tiếng của mưa xuân chính là tiếng của tình yêu. Vì thế mà ta có cố lắng nghe vẫn không thể nào nghe được tiếng mưa rơi. Chỉ có thể cảm nhận từng làn mưa xuân mơn man trên cơ thể. Nó là món quà tặng của thiên nhiên cho con người. Nó dịu nhẹ làm con tim ta gõ nhịp như nhịp vó ngựa năm nào cùng với cành đào tình yêu của một thời hào hùng và lãng mạn… Ở miền đất Võ đầy nắng gió này, cùng những cánh mai vàng làm nền tôn lên vẻ trầm mặc của những ngôi tháp cổ; thì hạt mưa xuân chính là nụ đào e ấp của một tình yêu đầy màu sắc chính trị của vị Hoàng đế Quang Trung áo vải với nàng Công chúa Ngọc Hân diễm lệ. Ta lại nghe được tiếng reo hò chiến thắng cùng tiếng thì thầm của tình yêu giữa muôn ngàn hạt mưa li ti đủ làm ta yêu hơn cuộc đời này.
Mưa xuân như một thứ đồ trang sức làm cho mùa xuân thêm duyên dáng. Nó như tấm khăn mỏng che lên khuôn mặt yêu kiều của nàng xuân. Phía sau tấm khăn ấy là những cành khô nảy lộc đâm chồi; là muôn ngàn hoa lá cố vươn mình ra khoe sắc; là lòng người xốn xang yêu thương. Có lẽ vì thế mà năm nào vắng hạt mưa xuân, mọi người lại thấy mùa xuân như chưa trọn vẹn nên mong ước, chờ đợi…
Mưa xuân đã đọng thấm trong lòng ta tự bao giờ chẳng rõ. Nhưng mỗi xuân về, ra đường, chạm vào những hạt mưa xuân phơn phớt lạnh thì ký ức lại ùa về và lòng ta thêm ấm áp trước tiết trời đầu năm. Có lẽ ta yêu mưa xuân vì điều đó!


  Trở lại chuyên mục của : Ngô Văn Cư