NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH

 
CHIẾC LÁ VÀNG RỤNG
 
Nhiều hơn mỗi ngày. Tin buồn
Đầy thêm mỗi ngày. Kinh nghiệm
Những chiếc lá. Vàng úa. Rụng dần theo mùa đi
Cảm xúc dòng sông mùa khô hạn
 
Những người đang đi cùng chiều. Những người đang đi ngược chiều. Không đem đến một cảm giác thân quen. Không mở đường cho một câu chào hỏi. Chiếc lá rơi không xao xác một ánh nhìn.
 
Con đường như cái túi không đáy, trùng trùng xe người trùng trùng tiếng động cùng hàng cây trôi tuột vào hun hút, rồi tất cả bất động im ắng như không. Có thể bất chợt một người nào đó bỗng thấy giọt cà phê rơi xuống ly mới giật mình. Tĩnh Vật.
 
Con đường này dẫn đến công viên, lối cỏ này dẫn vào một quán cà phê, nghĩa là có một điểm nhỏ nào đó để đi đến, không phải con đường mà cuối cùng kia là chân trời đã từng thong dong với cánh chim vẫy gọi. Thôi không gắn bó bất cứ cái nhìn nào xa hơn, trông cậy hơn về con đường nữa, có chăng là một vệt xanh phai trên bảng mầu đầy bụi.
 
Đã không còn gì mới mẻ. Chiếc lá xanh không phải là ánh lấp láy cho niềm vui tò mò thơ trẻ. Tiếng gió, không còn là tiếng chuông reo nơi những ô nắng cho chiếc tai mơ mộng. Tiếng ngày đi nghe như dòng chảy tan của đá lạnh.
 
Không biết đó là cái nhìn thực. Hay cảm giác trơ. Có điều bây giờ khi nói đến cái gì tựa giấc mơ đó không có nghĩa là cái Nên Thơ tôi từng có. Và khi nói đến Niềm Vui. Thì dường như tôi chạm phải một kinh nghiệm buồn.
 
2018
 
 
NHỮNG MŨI THÊU MẦU TÍM 

Nàng thêu từng mũi. Nàng thêu những mũi đêm. U huyền tím. Sợi ký ức. Sợi hiện tại. Sợi ước mơ. Mắc xích.

Bắt đầu từ háo hức hạt nước bỏ nguồn. Và bờ xa kia là một điểm của giấc mơ. Khoảng cách những mũi thêu thời gian nhẫn nại.
 
Mũi thêu nối trời với đất. Mũi thêu nối ngày và đêm. Mũi thêu nối hai đầu giấc mơ. Hai đầu điểm ảo. Thầm thì kể câu chuyện thời gian. Kết lưới mùa hy vọng.
 
Lúc nào đó. Tia nắng chiều sắp cạn. Những con chim không còn trên cành hót. Những đoá hoa không còn mọng cánh khai sinh. Mũi thêu chân kiến miệt mài. Nàng vẫn chưa thể đi đến cuối cùng trên dốc đường chớm chở hoàng hôn. Điểm n là bình minh còn ẩn mình trong núi buồn bất động.
 
Một ngày nàng thấy. Từ đáy gương thời gian. Mỗi ngày soi mặt. Khuôn mặt thật nhất của niềm tin. Đó là điều của riêng nàng. Trước thản nhiên của thời gian.
 
Một ngày nàng nghe. Vào một mùa mà những vì sao thức rất khuya. Nói một điều giản dị không ngờ. Là tình yêu luôn tới. Khi người ta biết chờ đợi. Là cuộc sống luôn mới. Khi người ta biết mở.
 
Ngày đi đêm xuống miên man. Xoá đi vết thêu dã tràng. Xoá đi bước tím. Những mũi thêu lang thang chợt thấy... Ô. Có phải. Mầu tím phía chân trời xa là ánh ngày rất đỗi thủy chung. Nàng đi tới. Với trái tim đêm được nuôi bằng giấc mộng rất vui.
 
3.2018
 
 
TRONG CƠN BỆNH
 
Bỗng tắt ngóm ánh hồng trong căn bếp nhỏ thơm mùi cá ngừ kho của ngoại. Căn nhà không người cửa sổ không ai mở con đường không xe cộ. Cây bàng mùa đông hóa đá tiếng dương cầm chết cô đơn trong căn nhà lạnh, tôi chôn chân một góc phố hoàng lan. Nắng u hoài trong tranh phố Phái bất động hoài niệm.
 
Vụt sáng ánh trăng vàng nơi tranh Nguyễn Trung. Cô gái khỏa thân giật mình thu lại cánh tay non, chiếc lá trên vai bật tiếng rơi khô như đêm vừa buông tiếng thở dài. Những con cá gào lên đòi quay về biển. Mầu xanh tràn ra ngoài khung tranh bật khóc. Tất cả trong tranh cựa quậy hóa thân. Những cánh tay níu chặt tôi bất tỉnh.
 
Tôi đi tìm những trang bản thảo, mảnh đất tị nạn bình yên của tôi. Nơi có trò chơi trốn tìm dưới ánh chớp những chùm sao đang va vào nhau vang dội. Âm thanh ẩn mật là chiếc chìa khóa cuối cùng tôi phải mở, cõi thách thức cảm xúc phục sinh.
 
Tôi nhặt được một trang bản thảo lem luốc đầy vết xóa và tôi nghe tiếng tim mình còn hồi hộp đập… Tiếng đập y như khi tôi đang mộng du và ngã…
 
2.2018
 
 
CƠN BÃO RỚT

Người hẹn. Sẽ đến gặp tôi trong chiếc áo mầu nắng mang theo chân trời rất lạ của phương đông. Nơi con đường vừa mới có tên mọc đầy hoa Nguyện Ước. Hoa mang mầu ánh mắt thương yêu. Lưu ly reo âm thanh trái tim. Và sẽ tặng tôi phép mầu của câu thơ đi vào cuộc sống. Tôi run rẩy chờ đợi. Một lời hẹn như cơ hội cuối cùng cho điều tôi khao khát.

Nên dĩ nhiên tôi sẽ đến. Tôi cũng sẽ mặc chiếc áo ban mai còn đọng hương của Giấc Mơ. Và nước mắt thủy tinh mùa đông chắt từ tàn cây sầu muộn. Sẽ đựng cánh hoa tâm hồn tôi trong chiếc giỏ đan bằng lá mùa thu. Sẽ đem theo trái tim đầy tin cậy. Trên đường tới người tôi hân hoan biến mình thành một nhân vật của hẹn hò hạnh phúc.  

Ngày xám đục những mây. Tôi đứng dưới một cây phong bay những chiếc lá khô. Không có loài chim nào đến hót. Cơn bão rớt đem mưa làm nước mắt…
 
Tôi vẫn đứng chờ. Tôi tin chỉ còn một lúc nữa thôi mặt trời sẽ soi sáng những dấu hiệu để chúng tôi nhận ra nhau. Ước Nguyện và Giấc Mơ. Thành tựu.
 
2.2018
 
 
CHIÊM BAO ÁNH SÁNG
 
Giấc mộng của tôi. Cái bóng của giấc mộng cuộc đời. Hình tôi trong gương soi. Gương long lanh nước mắt hay hạt lệ này lấp lánh ánh gương? Tiếng cười vỡ hay gương rạn những đường thời gian gấp gãy?
 
Bàn tay mộng vươn dài tôi không tới. Đường quanh co gặp nhau rồi lạ hoắc tuổi tên hỏi một câu nhập nhòa đi đến. Tôi lạ tôi quen thôi một lần tay bắt dẫu một thoáng phù du tan vào chiêm bao ánh sáng.
 
Hạt sương ngày nọ bờ cỏ bên nhau nhìn trăng đi mấy cõi thiết tha. Hạt nắng ngày mai mang hương thơm mặt trời chói lóa, ngày nghiêng vai rớt lá dặm dài. Lá thì thầm bốn mùa trao nhau biến hóa tử sinh. Như mơ. Một lần tôi ở lại.
 
Lời chào buổi sáng bung thêm ngày mới. Lời chúc bình an nhấn nút xanh chiều. Một món ăn vừa chín trên bếp ấm. Chữ cuối cùng một bài thơ vừa hoàn tất. Lời chúc ngủ ngon lộng lẫy giấc mơ dong buồm đi tới. Là lúc tôi biết mình đang ở trong giấc mộng rất đẹp của Hôm Nay.

Này người. Tôi đang du dương giấc mộng. Rồi một lúc nào đó thuận chiều sóng vỗ sóng tan, cơn mộng sẽ ngọt ngào biển rộng…
 
3.2018
 
 
KHOẢNH KHẮC GIẤC MƠ
 
Nếu có bình yên. Tôi xin an lành gom hết những lời kinh nguyện. Bầu trời no tin cậy. Mầu xanh phủ hết tai ương cho con người và trái đất chan hòa nương tựa. Tôi sẽ tìm về đêm bé thơ thỏ thẻ với cha điều mơ ước chưa từng nói. Nếu có tìm tôi. Xin trông chờ mảnh sáng sao băng.
 
Nếu có một nơi để nhớ. Vạt đèn thức khuya trỗi lên bài ca năm tháng. To nhỏ câu thơ từng phút hôm nay ta sống cùng người. Nếu có tìm tôi xin hát bằng nhịp tim bổng trầm lời tình tự. Nơi giấc ngủ một người, trái tim vẫn hoài đập trong khoảnh khắc của giấc mơ...
 
Nếu có bay đi. Cho tôi đôi cánh hoa bay về miền đồng lúa chín vàng. Ngôi làng không bận lòng gì hơn là sống bình yên. Có con tầu đi về chở chuyên hội ngộ. Mỗi tiếng cửa mở ra là một tiếng reo sum vầy. Mỗi bếp lửa là mỗi báo tin mùa màng no đủ. Nếu có tìm tôi. Xin theo dấu sáng đom đóm quyện hương bờ dậu quê nhà.
 
Tôi sẽ thắp ánh sáng của sao hôm không có nước mắt chiều phai, của sao mai hẹn về khung trời đang mở nắng. Tôi sẽ treo trước cửa sổ phòng người tiếng hót một loài chim sớm đánh thức ngày vui. Tôi sẽ kéo tấm rèm chở che một điều đang bắt đầu lung linh trong khép lại một ngày ơn phước, nếu có tìm tôi…
 
Nếu thanh xuân là quà tặng. Sinh cho tôi đời lá non. Sẽ sống tận cùng xanh, hết sức. Từng hạt mầm nuôi tôi trở lại cho dẫu hơi thở kia có không ngừng lặp lại nỗi đau. Tôi sẽ về hay tôi sẽ đi. Lời chào ấy là phút tôi trao nhận một món quà vô giá.
 
Tôi sẽ theo con sóng nhỏ về biển xanh. Biển thanh bình hiền hậu. Xoá đi những giờ thiên tai. Người ơi. Nếu có tìm tôi. Phút thức khuya trên hàng dương liễu và con trăng mới mọc. Trên bước gió mở ngàn khơi nơi cuối cùng là phương Đông ấm một mặt trời…
 
2018
(Trích từ tập TẢN VĂN THI, Văn Học Press xuất bản, 2018)

 
 
 
 
 
  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn Thị Khánh Minh