NGUYỄN THỊ NGỌC LAN


Hạ Nhớ

Xong một buổi sáng và qua đi một ngày ngắn ngủi với tiếng ve réo gọi ở sân trường. Rồi từng buổi sáng tiếp nối, từng xác phượng rụng rơi để xa dần những bước chân chim, những môi cười và ánh mắt thiên thần.
 
Dư âm gì đang lắng đọng trong nỗi nhớ tận cùng của em đó? Lời chia ly em nào đã mời gọi và phút tạ từ em nào có trông mong. Giữa khoảng không cận kề cùng lời thì thầm nhung nhớ, em đã nhận diện nhan sắc mùa hạ vào một trưa tan học, vẫn rực rỡ, yêu kiều trong màu áo nắng vàng.
 
Rồi sẽ cách biệt, sẽ vắng xa phải không bạn bè, lớp học, bàn ghế và sân trường thân mến? Em đã không mong sẽ có những ngày giã từ ấy. Cả áo dài, cặp vở của em nữa …, chúng cũng luyến lưu, cũng nặng trĩu buồn phiền tiếc nuối theo bước chân em đến trường vào buổi trưa có bóng dáng nàng hạ hiện hữu. Khi đi ngang qua con đường có hàng me cao rợp bóng, con đường quen thuộc của em mà đã bao ngày tháng em làm học trò, bước chân em đã phải ngập ngừng. Sao hôm nay, bỗng nhiên em thấy con đường trống vắng và đơn độc quá, chẳng còn đùa giỡn với lá me và gió lộng nữa mà lại nằm im lìm, buồn bã tưởng chừng như chiều nay em sẽ giã từ.
 
Em lại ghét cái màu hoa phượng đỏ chói trong sân trường , giận cả lũ ve sầu ồn ào. Sao hoa cứ rụng rơi, còn ve cứ hát mãi những bài ca buồn bã, ve chẳng biết em đang buồn và buồn lắm sao?…
 
Lớp học, sân trường ơi! Đừng bao giờ nghĩ là em gọi tên người lần cuối nhé! Em biết, chẳng bao giờ em quên được hình ảnh quen thuộc muôn đời đó, dù mai đây đã xa cách thật sự rồi và thời gian đợi chờ bao giờ cũng dài thật dài trong nhung nhớ. Những lần đến trường hay tan học bây giờ cũng chẳng xôn xao. Em và hai tà áo cứ mãi trốn tránh, xua đuổi màu nắng giăng mắc vương vãi khắp hàng cây, con đường nên cũng chẳng còn thời gian để vui đùa nữa. Những cánh phượng thì chẳng biết buồn đâu, chúng rụng rơi lên tóc ,mặc cho bước chân em dẫm lên mình, em cúi xuống nhặt lên vài cánh để mang về ép vào lưu bút cho bạn bè nữa …
 
Buồn là phút giây này thôi hở ngày tháng học trò? Em sẽ tạ từ vào một sớm có hoa chia ly rụng ngập sân trường và nụ cười của bạn bè sẽ không bao giờ níu kéo thời gian được. Thời gian ơi! nếu không thể mãi xa em thì cũng đừng xóa bỏ kỷ niệm mến thương trong hồn em nhé! Cho em được nuôi những dáng hình quen thuộc đó bằng hình bóng một loài chim di, chợt hiện rồi chợt mất. Trong dặm ngàn xa cách chim vẫn mang những ánh mắt ngây thơ nhạt nhòa đến với em.
 
Xin hãy gọi tên nhau rồi ngày mai cúi mặt giã từ, còn lại những kỷ niệm và ước mong. Niềm vui bé nhỏ trong em vừa chợt tắt, hình bóng kỷ niệm có đầy khoảng không gian cho em vui không? Ánh mắt kỷ niệm có dẫn dắt em đi mãi trên lối đi thiên thần không?
 
Không hiểu niềm vui của em đã rong chơi đâu mất, em lại buồn từng phút giây. Em muốn được trốn chạy, muốn quên đi phút giây tạ từ sắp đến và những gì sẽ có cho lần gặp gỡ cuối cùng. Có được cái vẫy tay an ủi không? Có được một làn mắt đưa tiễn thật buồn không? Em hy vọng nó sẽ đến, đến bằng lát đao phù thủy để mình lặng yên đi gói trọn trong lòng nhớ nhung.
 
Nhưng rồi em lại sợ, sợ những kỷ niệm của em rồi cũng vụn vỡ, rụng rơi theo tháng ngày xa cách. Em sẽ không níu kéo được, mà trọn đời chỉ là một kẻ lữ hành duỗi rong theo ngày tháng. Sẽ theo dòng thời gian lặng lẽ rồi cuối cùng trở về chốn cũ, nhìn lại những dấu tích, những kỷ niệm đã phôi phai hay đã khuất lấp bởi lớp rêu xanh của tháng ngày, nghe nỗi tiếc nhớ gậm nhấm từng phút giây hồi tưởng.
 
Cho em ôm ấp, giữ gìn mãi những dáng hình thân mến, những con đường ghi dấu chân em với ngày tháng học trò. Em sẽ không quên mang theo nỗi rộn ràng, vui tươi những ngày qua và nỗi ưu tư, buồn phiền của một ngày sắp đến để làm hành trang cho đường dài.
 
Bây giờ, nói lại với bạn bè hai tiếng thương yêu, vì em vẫn cố hy vọng và vẫn nghĩ chưa muộn màng gì, xa cách chưa hẳn là nghĩa chia lìa. Em sẽ còn tình thương của bạn bè, những ánh mắt thiên thần ấy sẽ là của em và mãi mãi với em bên cạnh cuộc đời. Lớp học đó và trong đó hiện rõ hình ảnh thơ ngây, âm vang tiếng cười đùa hồn nhiên. Em lại chới với giữa nỗi niềm ray rứt của lần giã từ sẽ đến. Tiếng thì thầm réo gọi của kỷ niệm quá tha thiết, bùi ngùi đã ru em vào xót xa của nỗi niềm xa cách.
 
Niềm đau nào cũng thường được dưỡng nuôi như một hình hài bé nhỏ, yếu đuối. Em nghĩ thế vì niềm vui, cuộc vui nào cũng chóng tàn . Và rồi sau buổi tiệc tàn, nhung nhớ sẽ nhắc em hồi tưởng – em biết, sự nhắc nhở nào cũng làm người ta tiếc nhớ, và giây phút hồi tưởng bao giờ cũng chỉ buồn muốn khóc hay chỉ là những tiếng thở dài.
 
Nhìn lên bầu trời, có cánh chim bay qua thật lẻ loi như đang tìm một nơi trú thân. Màu hoa phượng dưới nắng vàng vẫn đỏ rực, tiếng ve vẫn kêu rộn rã, vui mừng … Em tự nhủ, còn có gì ràng buộc em nữa, nhớ thương dâng tràn đủ rộng lớn bằng bầu trời này, con đường lá me em đi vẫn chưa mỏi gót và lá me vẫn hoài tiếp nối rụng rơi.
 
Thế mà! Mai đây em đã thật sự tạ từ, thật sự trả lại cho sân trường, lớp học và bạn bè những kỷ niệm của tháng ngày ấp ôm tà áo trắng. Hình bóng em rồi cũng nhạt nhòa. Bạn bè xa em, kỷ niệm thân yêu xa em, xa tất cả… Em chỉ biết cúi đầu xếp nỗi tiếc thương vào hành trang giã từ, gom năm tháng qua gởi lại cho khung trời kỷ niệm. Gởi lại hồn nhiên của tuổi dại khờ, mộng mơ rồi thầm nghĩ, liệu trong chuyến viễn du sắp đến, hành trình thương mến có làm nặng đôi vai và những kỷ niệm hôm nay có được em mãi giữ gìn cho tròn một lần mơ ước.

(Viết vào mùa hạ 1973)


  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn Thị Ngọc Lan