PHAN TRANG HY


Người Hay là Những Cơn Mơ Mạo Danh

          CHƯƠNG 10
 
Đàn kiến ùn ùn kéo đến nhà mụ Ba. Đông vô kể. Như lửa nổi rờn rợn khắp cơ thể, mụ lóa mắt. Mụ cảm thấy chúng sôi lên sùng sục như mang theo sự rùng rợn của các thần và quỷ bị bỏ vào một cái hang khi cơn mưa giông bắt đầu.
Cơn mưa giông ập đến. Bọn kiến bị nước cuốn phăng đi. Chúng cố nhoi tìm sự sống. Dưới cơn mưa, Thi và thằng điên chạy vào nhà mụ Ba.
Hai thằng người đứng trước mụ. Thi đọc thơ về cơn mưa. Thằng điên cười như mưa.
Mụ Ba nói với Thi:
- Thôi! Để tau yên! Cứ lải nhải đọc thơ, tau không chịu nổi.
Thi cười, nụ cười của Thi phảng phất nụ cười của Mộng Liên Đường, của Hàn Mặc Tử, có chút của Phạm Phú Hài, của Vũ Đình Ninh:
- Mụ không chịu nổi thơ ư? Mụ không biết thơ là cuộc đời, thơ là cuộc sống của nhân loại sao? Thiếu nó thì linh hồn con người bị đày đọa nơi hỏa ngục.
Mụ khoát tay, la to lên cho mọi người đều biết:
- Láo toét! Láo toét hết! Tau chẳng cần thơ đâu. Tau chỉ cần con Rớt của tau như thuở mười lăm, mười sáu.
Thi vỗ về mụ:
- Được thôi! Tôi sẽ đưa mụ về lại thuở cô Rớt mười sáu, mười lăm.
Không kịp đợi mụ nói, Thi đằng hắng giọng, đọc những bài thơ ca ngợi Rớt, cô gái đẹp như tiên giáng trần. Mụ Ba tươi tỉnh hẳn lên. Mụ khen Thi là người có tài làm thơ, hiểu rõ lòng mụ.
Bỗng giọng thơ của Thi dữ dội như sấm sét. Mụ thấy rõ hình bóng của Rớt quằn quại, đau đớn trong cơn giông gió sấm sét, biến thành quỷ.
- Đừng đọc nữa! Mi làm tau sợ quá! – Mụ Ba khoát tay bảo Thi im – Mi làm tau sợ quá! Những lời thơ của mi như quỷ, hành hạ linh hồn tau. Mi hãy đi đi! Đừng đọc nữa!
Thằng điên tự nãy giờ đứng cười.
Đàn kiến bập bềnh trên nước. Chúng tụ lại thành một khối dày đặc nổi trên mặt nước, đang tiến vào nhà mụ Ba.
- Các người hãy đuổi đàn kiến ra khỏi nhà tau đi! Tau sợ lắm! – Mụ Ba nói với Thi và thằng điên.
Đàn kiến lên tiếng:
- Đừng đuổi chúng tôi! Chúng tôi đến báo tin mừng cho mụ đây.
Mụ Ba ngạc nhiên:
- Tin mừng?
Đàn kiến đồng thanh đáp:
- Vâng! Đúng là tin mừng tuyệt vời với mụ. Mụ nghe cho rõ đây. Rớt đã thành nữ hoàng.
Mụ Ba không tin ở tai mình:
- Con Rớt của tôi là nữ hoàng!
Đàn kiến khẳng định:
- Đúng là nữ hoàng! Nữ hoàng Rớt đang cai trị cả thế gian này đấy.
Mụ nghe lời bọn kiến, nhưng mụ vẫn không thể ngờ Rớt mà làm nữ hoàng:
- Có thật thế không hở Trời? Con Rớt của tôi mà là nữ hoàng! Xấu như quỷ mà là nữ hoàng ư? Tôi không tin. Tôi không tin lời của các người đâu.
Đàn kiến có vẻ không bằng lòng:
- Mụ không tin ư? Đó là quyền của mụ. Thật sự là nữ hoàng Rớt sai chúng tôi đến báo tin mừng cho mụ biết đấy. Mụ có muốn đi gặp nữ hoàng Rớt không?
Mụ nói:
- Thật thế ư? Nếu thế thì các người đưa tôi đi gặp nó, lúc đó tôi mới tin.
Đàn kiến đồng thanh đáp:
- Được! Chúng tôi sẽ đưa mụ đi.
Mụ Ba nói với Thi và thằng điên:
        - Hai đứa bay đi cùng với tau, để xem thực hư ra sao! – Không đợi hai thằng đồng ý hay không – mụ ra lệnh đàn kiến:
 - Đưa chúng tôi đi!
Đàn kiến quay thành vòng tròn. Chúng kết thành kiệu để khiêng ba người đến xem Rớt làm nữ hoàng.
Cả bọn đi qua nhiều cửa có lính canh. May mà có đàn kiến nên họ mới đến được nơi ngự của nữ hoàng. Cảnh hiện ra trước mắt họ thật là lạ, khác với cảnh sống của mọi người. Đàn kiến bỏ ba người trước sân, rồi đồng loạt cúi đầu, cung kính:
- Tâu Nữ hoàng, chúng tôi đã đưa ba người mà Nữ hoàng cần gặp đến rồi. Tuỳ Nữ hoàng định đoạt.
Một người đàn bà ngồi trên ngai vàng. Gương mặt được che bằng tấm mạng. Vẫn ngồi im bất động như một xác chết, không nói một lời nào. Thấy thế, mụ Ba nghi ngại, không biết có phải đó là Rớt hay không. Trấn tỉnh lại tinh thần, mụ lên tiếng gọi:
- Rớt! Có phải con đó không? Mẹ đến thăm con đây.
Nữ hoàng tự nãy giờ ngồi im cho thần dân ngắm dung nhan, quay lại nói với mụ:
- Ta là nữ hoàng Rớt! Mụ không được ăn nói vô phép như thế!
Nghe nữ hoàng trả lời có tên Rớt, mụ quả quyết:
- Mẹ là mẹ của con đây mà!
- Ta là nữ hoàng. Ngươi phải ăn nói sao cho phải đạo vua tôi. Không được hỗn láo thế!
Mụ Ba lằm bằm:
- Con đối xử với mẹ thế à?
Nữ hoàng nói như thách:
- Thế thì mụ làm gì ta?
Mụ Ba van xin:
- Con, con gái của mẹ! Mẹ van con! Con hãy về với mẹ. Đừng ăn nói với mẹ thế. Có gì mẹ con ta đùm bọc với nhau.
Nữ hoàng cười ra vẻ thích thú:
- Ta phải làm nữ hoàng để thi hành quyền bính của ta. Ở với mụ, ta có quyền gì đâu.
Mụ Ba khóc:
- Con xấu như quỷ mà làm nữ hoàng thì thiên hạ sẽ cười cho đấy.
Nữ hoàng hơi cúi đầu xuống, ngả người ra phía trước cho gần mụ Ba, nói:
- Mụ không biết đấy thôi. Dù là quỷ mà làm nữ hoàng thì thiên hạ vẫn cứ trọng vọng, vẫn cứ sợ uy quyền của nữ hoàng. Có kẻ nào dám nói ta là quỷ đâu. Mụ không tin ư?
Không đợi mụ Ba trả lời, Nữ hoàng quay sang đàn kiến, nói:
- Hỡi thần dân trăm họ! Các ngươi hãy cho mụ già biết ta là ai đi!
Đàn kiến cung kính, đáp:
- Tâu Nữ hoàng! Chúng tôi xin tuân lệnh.
Đàn kiến quay thành vòng tròn. Chúng ca hát bài ca về quỷ Rớt được thành nữ hoàng. Chúng tung hô ca ngợi Rớt là vị lãnh tụ vĩ đại, anh minh, tài ba, lỗi lạc nhất trần gian. Rồi chúng kết thành một dòng chữ đẹp, sáng chói trên trán Rớt: Màu nhiệm Mẹ của các quỷ được làm vua trên thế gian.   
Rớt uy nghiêm nói:
- Có ai dám gọi ta là quỷ đâu. Ta sẽ cắt lưỡi bọn nào dám xúc phạm đến uy danh ta. Ta sẽ bắt các linh hồn của bọn chúng nhốt vào ngục. Ta là nữ hoàng! Mụ nghe rõ không?
Mụ Ba khóc, đáp:
- Vâng, tôi nghe rõ!... Nhưng... nhưng con Rớt của tôi đâu?
Nữ hoàng nói:
- Con Rớt nào của mụ? Mụ có điên không? Mụ đến đây với anh chàng làm thơ, với thằng điên chứ gì?... Thôi, đúng rồi! Mụ điên thật rồi.
Ngừng giây lát, Nữ hoàng tiếp lời:
- Bọn bay đâu! Hãy khiêng bọn người này ném ra khỏi thành cho ta!
Mệnh lệnh của Nữ hoàng được thi hành. Cả ba người đều bị ném ra khỏi thành. Trước mắt bọn họ là từng đàn người lầm lũi đi trong sa mạc. Họ lầm lũi như những con lạc đà mang nặng nhọc. Trước mắt ba người là từng đàn lạc đà ngược xuôi. Không một ai nói gì cả. Những gương mặt người chỉ đưa đôi mắt lạc đà ươn ướt nhìn mụ. Họ chẳng coi mụ là gì trước họ. Đối với họ, chỉ có sự nặng nhọc là lẽ sống của cuộc đời. Mụ Ba lên tiếng hỏi Thi:
- Này nhà thơ! Đây là những con người sao?
Nhìn đàn người còng lưng, nhô những chiếc xương như hằn in sự khốn nhọc, Thi đáp:
- Vâng, đúng là những con người. Mụ thấy lạ lắm sao?
Mụ Ba gật đầu:
- Đúng là rất lạ! Cứ như là những con vật ở trần gian. Sao cuộc sống của họ vậy?
Thi cười như thể biết được quy luật cuộc sống:
- Có gì lạ đâu. Lẽ thường tình là thế đó.
Mụ Ba nói trách, nhưng không phải là trách Thi, mà là trách cuộc đời:
- Thường tình mà như thế được sao? Con Rớt làm nữ hoàng mà để họ thế sao?
Thi trấn an mụ:
- Dù ai là nữ hoàng đi nữa thì vẫn cứ vậy. Không thay đổi cuộc sống được hết đâu.
Mụ Ba ngạc nhiên:
- Không thay đổi được, có phải thế không?
Thi khẳng định:
- Phải! Không thay đổi được hết đâu.
Mụ Ba nhìn xa xăm, nói:
- Sao con Rớt nói một đường, làm một nẻo vậy?
Thi hỏi:
- Nữ hoàng nói gì?
Mụ Ba nhớ lại những lời Rớt nói hồi Rớt độ trăng tròn:
- Con Rớt ấy à? Nó nói gì à? Nó nói là nó rất muốn cuộc sống ở trần gian được êm đẹp, nó nói là nó ao ước mọi người sống yên lành, vui sướng, mong cuộc sống như những đêm Trung thu yên bình.
Thi cười ngất:
- Tôi chịu cho bà. Ao ước chỉ là ao ước thôi. Còn khi nắm quyền bính trên tay, chắc gì Nữ hoàng thực hiện những điều mình đã ao ước.
Mụ Ba lo lắng:
- Trí nhớ của nó giảm rồi sao?
Thi nói:
- Nữ hoàng đâu có quên, tôi tin là vậy. Nhưng với cương vị trước mắt, Nữ hoàng còn phải lo giữ ngai vàng chứ. Nữ hoàng phải lo đối phó với những kẻ chống lại mình chứ. Nữ hoàng còn sức đâu mà nghĩ đến chuyện lo cuộc sống của thần dân. Có chăng chỉ còn là mơ ước, có chăng là những kỷ niệm mơ hồ của thời còn trẻ.
Mụ Ba dỗ ngọt Thi:
- Nhà thơ đọc thơ đi! Tôi muốn nghe thơ cho bớt nỗi đau. Ôi, cảnh đời là thế sao?
Thi đọc thơ. Những vần thơ khốn khổ của những con lạc đà qua sa mạc. Thằng điên vỗ tay cười tán thưởng.
Từng đàn người cứ đi... Tiếng vỗ tay của thằng điên làm nhạc đệm. Lời thơ của Thi vẫn cứ dậy trào như bão cát trong sa mạc.
Đàn kiến lại kéo đến. Chúng lôi kéo ba người đi khắp xứ mà nữ hoàng Rớt cai trị. Cảnh, người đổi thay đến độ lạ lùng.
Đàn kiến đưa bọn họ đến một ngôi chợ, một ngôi chợ khác các chợ bình thường. Đây là ngôi chợ bán những thứ chỉ thấy ở xã hội suy vong. Nào đây là gian hàng bán các thứ bằng cấp, giấy tờ giả. Từ bằng tốt nghiệp tú tài đến giấy chứng nhận trình độ ngoại ngữ A, B, C, từ giấy chứng tử đến bằng thạc sĩ, từ hợp đồng kinh tế đến di chúc... đều được rao bán. Cạnh đó là gian hàng bán thực phẩm được chế biến lại từ những bao cao su, những vỏ xe hơi như gạo, cá khô, thịt... Rất nhiều các gian hàng lạ lùng trên thế gian không thể kể hết. Đặc biệt là gian hàng bán thịt người sống. Bọn họ thấy người ta ngã giá từng bộ phận trên cơ thể người. Nào là chân, tay, mắt, mũi; nào là mông, đùi, bụng, rốn, kể cả hậu môn, kể cả bộ phận sinh dục... Tất cả các bộ phận trên cơ thể con người đều được đưa ra chưng bày. Người ta vui vẻ hẳn lên. Và các thú vật, những con vật bấy lâu nay chỉ biết thứ ngôn ngữ của loài thú, bỗng nhiên biết nói như người. Chúng chào mời các vị khách, các bạn hàng đến thăm và mua hàng... Như ngày hội, tất cả đều nhộn nhịp, ầm ĩ. Các con thú nhảy cỡn mừng rơn vì nói được tiếng người. Các con người mừng rơn vì mua được thịt người.
Rồi đàn kiến đưa bọn họ đến các nơi thiêng liêng. Thật là lạ cảnh tượng hiện ra trước mắt họ. Họ không thể không tin. Ở các ngôi chùa, nhà thờ, các tượng Phật, tượng Chúa đều biết nói. Mọi người bu quanh các tượng để nghe thuyết giáo về những ngày sẽ xảy đến với thế gian, những con quỷ được làm vua, những tiên tri bị ném vào vạc dầu cho quỷ sứ hành hạ. Mọi người nghe đủ các tội mà các tượng Phật, tượng Chúa nói ra, nào là tham sân si, nào là các tội ác, nào là không kính nước Trời, nào là không thuỷ chung... Đủ các tội ở thế gian.
Mụ Ba hoảng hốt:
- Con Rớt cũng cai trị xứ này sao?
Thi đáp:
- Vâng! Nữ hoàng Rớt cũng cai trị nơi đây. Sao mụ sợ hãi như vậy?
Mụ Ba mặt vẫn còn tái, nói:
- Ôi, các người có nghe tượng Phật, tượng Chúa nói gì không?
- Nghe rất rõ.
Mụ Ba run lên:
- Thế thì khiếp quá! Ai là ngưòi vô tội ở thế gian này?
Thi lên tiếng:
- Chẳng có ai đâu! Kể cả tôi, cả bà, cả thằng điên nữa.
Mụ Ba bưng lấy mặt, nói:
- Thế thì khiếp quá! Con Rớt làm nữ hoàng mà để xã hội đảo điên thế sao?
Thi cười nói như một triết gia:
- Xã hội đảo điên thì cứ đảo điên. Nữ hoàng Rớt chắc gì yên đâu mà phải lo cho kẻ khác được yên.
Mụ Ba chép miệng:
- Có thể nó không yên. Tội nghiệp cho nó! Nó biết gì mà làm nữ hoàng. Làm nữ hoàng như nó chắc là khổ.
- Có lẽ khổ thôi! Mấy ai hạnh phúc trên thế gian này?
Mụ Ba tiếp lời Thi:
-Tội cho nó quá! Sướng sao được khi nó phải mang bộ mặt quỷ! Tội nghiệp con tôi quá!
Mụ Ba khóc cho thân phận Rớt làm nữ hoàng. Đúng là Rớt biết gì mà làm nữ hoàng. Nó làm gì có ích cho thần dân nó? Nó làm nữ hoàng, mụ không sướng sao? Nhưng mụ lạ cho nó khi nó không thèm đếm xỉa gì đến mụ. Nó cho mụ là điên. Mụ có hề điên đâu. Hay là nó làm nữ hoàng rồi thì thấy trắng hóa đen, đen hóa đỏ? Có lẽ thế chăng? Nếu thế thì khổ cho cái đầu của nó quá!
Thi đọc những luật lệ của nữ hoàng Rớt công bố cho mụ Ba nghe. Thằng điên chạy từ nơi này đến nơi khác cười... Luật của Rớt ban ra thật là đúng luật của quỷ cái cai trị thế gian. Mọi quyền bính Rớt nắm hết. Không để cho ai có chút quyền, kể cả quyền được sống. Ai nói bậy thì bị cắt lưỡi. Ai nói thật, nói ngay thẳng cũng bị cắt lưỡi. Phản biện càng chết sớm. Rớt không muốn người nào tài hơn mình vì sợ họ cướp ngôi.
Mụ Ba nghe mà rùng mình. Mụ mới bảo Thi:
- Thôi! Chúng ta tìm nơi khác mà ở đi. Tôi không muốn ở nơi này.
- Đi đâu bây giờ. Mụ muốn bỏ kinh thành này sao?
- Về nơi chôn nhau cắt rốn đi! Cực sướng cũng được ở đó thì tôi nhắm mắt mới yên lòng.
- Tôi sẽ đưa mụ về nơi mụ thích.
Rồi họ đi. Cả ba người đều không nói với nhau một lời. Đường về nơi chôn nhau cắt rốn của mụ bên giòng sông với chiếc cầu cũ...
Giòng sông trong xanh. Cả ba người đứng trên cầu nhìn xuống giòng sông. Nước chảy trên hình bóng họ.
Thi làm thơ. Thằng điên cười. Mụ Ba khóc. Tiếng cười, tiếng khóc và tiếng thơ của ba người hoà vào nhau và trôi trên giòng sông. Hình bóng họ nghiêng nghiêng...
Thằng Bạc đến thăm mụ Ba. Biết được Rớt làm nữ hoàng, Bạc nhắc lại chuyện cầu hôn. Nhưng mụ Ba chẳng phải tay vừa, mụ trả lời thẳng với hắn:
- Mày muốn lấy lại sáu chỉ vàng à? Đừng hòng! Tau không trả đâu. Con Rớt cai trị cả xứ này mà mày dám đụng tới mẹ nó sao?
Bạc xuống giọng:
- Tôi biết Rớt là nữ hoàng. Có điều tôi tới đây là nhờ bà nói hộ cô Rớt hãy thương dùm bọn dân chúng tôi. Càng ngày làm ăn càng khó ra. Giàu như tôi mà phải chạy ăn từng bữa. Tôi chịu hết nổi. Chỉ có nước chết, may ra khoẻ cái thân.
Mụ Ba hùa theo:
- Bộ mình mày khổ thôi à? Cả tau đây cũng khổ. Bánh bèo làm ra, bán chẳng ai thèm mua. Nếu có mua thì toàn mua chịu. Tiền, họ nợ mình quá nhiều. Không có tiền, thành ra tau phải mua gạo chịu làm bánh. Người này nợ mình, mình lại nợ người khác. Cứ xoay quần nợ lẫn nhau. Mày thấy đó, có khó không?
Bạc đứng tréo chân, nhắc khéo:
- Sao không đem sáu chỉ vàng ra bán lấy tiền làm vốn.
Mụ Ba chép miệng thở dài:
- Mày tưởng sáu chỉ vàng lớn lắm hay sao? Mà tính đi tính lại, có bán cũng lỗ. Tiền ngày một nhỏ đi, như lá mít, mất giá không thể tưởng. Chi bằng cất vàng, để dành cho chắc ăn.
Bạc nói khía:
- Già như mụ mà còn tính!
Mụ Ba xởi lởi nói:
- Không tính, tới khi chết lấy gì mua hòm.
Rồi mụ kể cho Bạc biết những điều xảy ra đối với mụ. Bạc chỉ chép miệng thở dài. Nỗi uất ức trào trên tim mụ. Mụ không kìm được tiếng than: “Quỷ mà là nữ hoàng!”
Cơn giông. Cơn giông ập đến. Mụ cầu Trời Phật giáng lưỡi sét giết chết nữ hoàng Rớt. Có nó cũng như không. Ích gì cho mụ đâu. Nó chẳng đoái hoài đến mụ. Uổng công mụ nuôi cơm nước.
Tiếng sét đánh xé ngang trời. Mụ nghĩ nữ hoàng Rớt phải run sợ. Mụ hét to trong tiếng sét:
- Đánh nữa đi! Đánh nữa đi! Lạy trời hãy đánh nữa đi! Hãy đánh con quỷ Rớt tan xương ra, cháy đen thùi lùi như con chó thui đi. Hãy thêm sấm sét nữa đi! Trời hãy giúp chúng con giết chết con quỷ Rớt để nó khỏi làm khổ mọi người.
Mụ hả hê. Mụ quay cuồng như thể sét đã đánh Rớt cháy khét thành một cục than người.
Nhưng mụ lầm. Đàn kiến lại ập đến. Chúng cắn xé thân thể mụ. Mụ đau đớn. Mụ van xin chúng.
- Tôi có tội tình gì. Các người đừng cắn xé tôi nữa!
Đàn kiến vừa cắn xé vừa nói:
- Mụ đừng van xin vô ích. Chúng ta thi hành mệnh lệnh của Nữ hoàng đây.
Nhăn mặt đớn đau, mụ gắt:
- Mệnh lệnh gì?
Đàn kiến hỏi mụ:
- Mụ không biết thật sao? Mụ chưa biết sao?
Mụ gật đầu, nhăn cái mặt bị xị:
- Chưa biết gì cả. Mà chuyện gì mới được chứ?
Đàn kiến cho mụ biết là Rớt bắt mọi người phải thi hành mệnh lệnh của Rớt. Nghe thế, mụ la to:
- Tôi là mẹ nó mà cũng phải thi hành mệnh lệnh của nó sao?
Đàn kiến đáp:
- Phải! Ai cũng phải chấp hành. Tội cho mụ thật. Nhưng đã là mệnh lệnh thì phải thi hành thôi.
Mụ Ba trở mình, lăn lộn tránh cơn đau. Mụ trách cứ bọn kiến:
- Hãy nói cho tôi biết đó là mệnh lệnh gì?
- Nữ hoàng đã ra lệnh phải thi hành hạ tất cả đàn bà con gái, từ trẻ sơ sinh đến bà già gần chết, phải in dấu ấn sao cho giống Nữ hoàng. Vì thế chúng tôi phải cắn xé mụ cho giống Nữ hoàng.
- Nghĩa là làm sao?
- Là như thế này!
Nói rồi, lũ kiến bò khắp cơ thể mụ. Chúng cắn xé từ âm hộ cắn xé ra. Chúng bò lên gương mặt mụ mà đốt.
Mụ đang sống với cơn mơ.
Ôi, cơn mơ mạo danh, cơn mơ ai cũng từng mơ thấy.
Như có ai dùng lưỡi dao cắt mặt, mụ la thét:
- Trời! Mặt tôi!... Trời ơi là trời!... Mặt của tôi như mặt quỷ sao?
Rớt nằm giường bên nghe rõ tiếng mụ Ba thét. Cô cười thành tiếng:
- Tội nghiệp cho mụ! Mụ cũng là quỷ như ta...
 
                                    CHƯƠNG 11
 
 
Rớt trân nhìn trần nhà. Cảnh vật yên ắng lạ thường. Chỉ có tiếng mớ ngủ của mụ Ba ở giường bên. Tiếng đêm như ùa vào tóc của cô.
Cô cảm thấy trơ trọi. Trơ trọi không chịu nổi. Người đàn ông nào cảm thông với cô? Những tên đàn ông chỉ thoáng thấy bóng dáng cô là họ không muốn thấy mặt. Cô có làm gì họ đâu mà họ kinh tởm cô vậy? Có chăng chỉ là bộ mặt quỷ mà cô phải mang ở cõi đời này.
Anh chàng Thi không ghét cô như những người khác, cũng chẳng thương hại cô. Anh ta chỉ biết có thơ. Suốt ngày là thơ. Nhiều lần Rớt đã chứng kiến cảnh vợ chồng Thi gây lộn. Vợ Thi không chịu nổi cái thói thơ thẩn, thẫn thờ của chồng. Cô ta đã nói thẳng Thi là kẻ lập dị, dở hơi, nửa vời. Cô ta đã từng cười vào những vần thơ của Thi. Cô ta ghét những vần thơ của Thi không xứng với cân thịt ở chợ. Nhiều khi cô ta châm chọc Thi chẳng có tài cán gì. Thà Thi đừng viết thơ mà làm bất cứ thứ gì có tiền để lo cái ăn, cái mặc cho vợ con thì quý biết chừng nào. Chứ cái kiểu làm thơ như người ở cõi đâu đâu, chỉ báo hại cho vợ, cho con. Thà Thi thăng ở đâu thì thăng, chứ cái kiểu nửa nạc, nửa mỡ chỉ làm khổ vợ, khổ con. Có lẽ Thi biết vậy, nên dù vợ có đay nghiến, chì chiết đủ thứ thì Thi vẫn làm thinh. Rớt thấy tội cho những người làm thơ quá.
 Thi không trốn chạy cô khi giáp mặt. Anh ta chỉ đăm chiêu nhìn cô. Những lời anh nói với cô sao có lúc như ở tận đâu đâu.
Còn thằng điên, cái thằng thật lạ lùng. Nó cười với cô. Cười không thể chịu được. Nó như người từ cõi khác đến. Không chửi cô, không dịu ngọt với cô. Nó chỉ biết có cười và cười. Nụ cười của nó sao lạ, lạ như thể nó chẳng cần có ai trên cuộc đời này.
Thằng Bạc thì lại khác. Gặp cô, hắn cứ đòi lại sáu chỉ vàng. Mà cô có nhận vàng của hắn đâu. Cô tức hắn không thể chịu được. Vàng cô có lấy đâu mà trả. Lúc cô còn đẹp, hắn theo cô như cái đuôi. Khi cô mang gương mặt quỷ, hắn lại xa lánh cô. Có theo cô, nói chuyện với cô cũng chỉ vì sáu chỉ vàng. Hắn có giỏi thì cứ việc đòi ở mụ Ba. Mụ lấy thì mụ trả. Cô có nợ gì hắn đâu.
Riêng thằng Đế, cái thằng gặp cô lần nào cũng cười nhe hai hàm răng như muốn cắn lấy cô, nói nửa thật nửa đùa. Không biết nó có thương cô không?
- Mày mà đem vàng đến cho tao thì tao mới lấy mày.
Nghe thằng Đế nói như vậy, cô thấy lo lo, thấy thích thích. Nó mà lấy cô thì thích quá đi chứ! Nhưng vàng ở đâu mà đem cho nó? Hay là lấy trộm vàng của mụ Ba. Có vàng nó sẽ lấy mình? Rớt thầm nghĩ như vậy.
Đế chỉ còn có một mẹ già, đã có vợ và bốn con. Cuộc sống của nó thật là lạ. Sáng xỉn, chiều xỉn. Miệng mồm suốt ngày lè nhè cái giọng đầy hơi rượu. Không ai muốn nói chuyện với nó. Và mỗi khi, nó bắt chuyện với ai, thì họ cũng tìm cách lẫn tránh, và đi khỏi nơi nó đứng, nó ngồi.
Một lần, trời đang nắng, bỗng cơn giông ập đến. Những tia chớp đầy trời, Rớt tìm nơi trú ẩn. Chạy vào lò vôi bên cạnh cầu, Rớt bắt gặp thằng Đế nằm trần truồng. Bên cạnh nó là chai rượu đã cạn. Áo quần nó vứt một nơi. Mặc sấm chớp. Mặc mưa xối xả. Đế vẫn nằm như không biết có gì trên đời. Ngoài trời sấm chớp nổi lên mỗi lúc một nhiều. Thằng Đế vẫn cứ nằm. Rớt lần đầu tiên nhìn thấy thằng người trần truồng. Cô nhìn trân trân vào thân thể Đế. Nhìn từng bộ phận trên cơ thể nó. Một cảm giác thèm của lạ theo nước bọt, bắt cô phải nuốt. Bỗng một tiếng sét đánh cạnh lò vôi. Tiếng nổ như xé tai Rớt. Cô ôm mặt. Thằng Đế giật mình. Nó lồm cồm ngồi dậy. Trước mắt nó là Rớt. Nó đứng dậy, trần truồng, nhìn Rớt đang ôm đầu.
- Hỡi con quỷ! Mày làm gì vào đây? May mà có tao, không thì mày bị sét đánh tan xương.
Rớt không nói. Cô chỉ khóc. Đế như tỉnh rượu, lấy quần áo mặc vội vào, không để ý đến Rớt. Ngoài trời vẫn mưa, vẫn sấm sét. Mặc xong quần áo, Đế hỏi Rớt:
- Từ khi mày vào đây, mày có thấy gì không?
Rớt nhìn Đế lắp bắp:
- Có... có... thấy gì đâu.
Đế hỉnh hỉnh cái mặt nhìn vào mắt Rớt:
- Thật không thấy sao? Thật mày không thấy gì trên người tao phải không?
Rớt cúi mặt như để bớt xấu hổ:
- Đâu có thấy gì. Ừ mà có thấy... Có phải ý ông nói...
Đế gắt:
- Đàn bà con gái mà thế à? Chẳng ý chẳng tứ gì cả.
Rớt nói nhanh, phân trần:
- Tôi, tôi có thấy gì đâu.
Đế gật gật cái đầu ra vẻ bằng lòng:
- Cứ cho là không thấy.
Sấm chớp. Mưa. Và thằng Đế không biết làm gì, nên lên giọng bông đùa với Rớt cho qua cơn giông.
- Mày mà còn đẹp như xưa, chắc mày sẽ sướng Rớt nhỉ? Tội cho mày thật! Bao giờ mày lấy chồng?
Không biết Đế chọc ghẹo, Rớt thật lòng:
- Tôi mà lấy chồng!
Được dịp, Đế bông đùa cho qua chuyện:
- Ai lại không có chồng, hở mày? Có vàng có tiền là có chồng ngay.
Rớt vẫn thật như đếm:
- Nhưng như tôi...
Đế cười:
-Ăn thua gì! Mày có vàng là có người lấy mày ngay. Như tao đây, chẳng hạn.
Ngạc nhiên, Rớt thốt:
- Ông lấy tôi?
Cười to thành tiếng hòa cùng với tiếng mưa ngoài trời, Đế nói vui:
- Chứ sao không. Mày đưa cho tao vàng là tao lấy mày ngay.
Rớt không tin ở tai mình, cô thốt:
- Vàng! Mà ở đâu tôi có?
Đế nói như tâm tình:
- Nghe nói mụ Ba có sáu chỉ vàng hồi thằng Bạc dạm ngỏ mày. Mụ cất mày không biết sao?
Rớt gật gật:
- Biết, nhưng tôi có cất giữ đâu.
Đế khích lệ:
- Mày làm sao lấy đưa cho tao thì tao lấy mày.
Bây giờ Rớt tin ở tai mình. Và kể từ đó, thằng Đế gặp cô đều nói câu nói như hồi mưa giông.
- Mày mà đem vàng cho tao thì tao lấy mày.
Cả thân hình trần truồng của thằng Đế, Rớt đã nhìn ngắm. Cô không chịu nổi cơn rạo rực của đàn kiến cắn. Đàn kiến đấy! Chúng như đâm thấu tận lòng cô. Cô không chịu nổi! Chúng đấy ư? Trời ơi! Là đàn bà con gái, thấy đàn ông trần truồng, trong khi rạo rực, để mà thấy sao hở trời? Trời bắt tội thế sao? Rớt đã bật khóc khi tâm trí cô ẩn hiện thân hình trần truồng thằng Đế.
Đàn kiến lại hành hạ Rớt. Cô không thể ngủ được. Cô thấy rõ thân thể trần truồng của Đế. Ôi, thân thể trần truồng của thằng người!
Cô nghe tiếng ngáy của mụ Ba. Làm thế nào để lấy sáu chỉ vàng. Sáu chỉ vàng, vị cứu tinh của đời cô. Phải lấy cho kỳ được.
Cô ngồi dậy. Cô rón rén lại chiếc tủ đứng. Mặt kính đã vỡ, chỉ còn lại một mảnh gương bên góc. Cô thấy có hình ai trong đó. Cô lùi bước, cất tiếng:
- Mụ còn hành hạ tôi đến bao giờ nữa?
- Hành hạ mi làm gì, hở Rớt?
- Sao mụ cứ đeo bám tôi hoài vậy?
- Ta đâu có theo mi làm gì. Mi sợ ta lắm sao?
- Đúng là tôi rất sợ mụ. Mà ghét nữa.
- Ghét cũng chẳng ích lợi gì đâu Rớt. Tội nghiệp cho mi.
- Tôi xin mụ hãy đi đi! Tôi van xin mụ lần chót.
- Được! Ta chiều ý mi.
Đèn chợt phụt tắt. Rớt trong màn đêm. Cô sờ soạng, cô ôm chầm chiếc tủ.
- Mụ ta đã đi rồi. Quả thật mụ ta đi rồi. Ô, ta thoát nợ rồi!
Im ắng. Chỉ có bàn tay Rớt sờ soạng chiếc tủ. Như con mèo ăn vụng, cô cố gắng nạy cửa tủ. Cái đích của cô tìm đang ở trong tủ. Cô phải lấy sáu chỉ vàng mụ Ba để trong đó cho bằng được.
Cô không tin ở bàn tay mình. Đúng là vàng. Đúng là sáu chỉ vàng mà mụ Ba đã cất giấu đây rồi. Ôi, cô sẽ lấy được thằng Đế! Rớt thầm nghĩ: “Ôi, anh Đế ơi! Em sẽ đem vàng đến cho anh để anh lấy em. Vàng này là vàng của anh, phải không anh Đế? Đợi em, đợi em nghe anh!”
Mụ Ba vẫn thở đều. Lâu lâu, mụ ú ớ...
Rớt mở cửa lẻn ra ngoài. Trên trời đầy sao. Có lẽ lúc này khoảng hai, ba giờ. Rớt lao vào đêm...
Cô đi tìm Đế. Một cơn gió lạnh. Cô thấy trơ trọi giữa đêm. Cô đến nhà Đế bây giờ được không? Mà thằng Đế có thật sự muốn lấy cô không? Nghĩ tới đó, Rớt cảm thấy buồn. Nỗi buồn tê tái khi sự khao khát của cô vụt rơi như ánh sao trên bầu trời đang rơi.
Vàng trên tay cô có ích gì cho cô lúc này. Nó không thể cho cô chút tình yêu ở thằng say rượu. Cô thấy rất rõ, dù có vàng nhưng cô cũng chẳng kiếm được chút ái ân ở thằng Đế. Cô là đàn bà con gái, là con người thèm khát men tình ái của người khác giới. Sao cô chẳng tìm được chút men tình của ai đó? Cô có tội gì?
Không còn bóng dáng mụ đàn bà quấy rầy Rớt. Cô bưng mặt khóc oà. Chỉ có tiếng cô khóc trong đêm, giữa con đường vắng vẻ. Cô đã trốn chạy khỏi căn nhà của mụ Ba, để tìm chút tình của thằng Đế mà cô một lần nhìn thấy cái của quý mà trời ban tặng cho nó.
Tiếng đọc thơ của Thi vẳng đến tai Rớt. Cô nghe rất rõ lời thơ nói về một nàng tiên bị đọa đày. Tiếng thơ xoa dịu cơn đau trong lòng cô.
Thi đã đến bên cô. Cô không khóc nữa. Cô hỏi Thi:
- Khuya mà anh vẫn làm thơ?
- Ồ! Thơ đâu có thời gian. Thơ là đêm, là ngày, là như thế này... như cuộc gặp gỡ tình cờ giữa tôi và cô ấy - Ngừng giây lát, Thi nói tiếp – Sao giờ này cô lại ở đây?
Rớt đáp:
- Tôi đi tìm tình yêu cho cuộc đời của tôi.
Thi ngạc nhiên, hỏi:
- Giữa đêm khuya như thế này?
Rớt cũng hỏi Thi:
- Chứ còn anh đi đâu bây giờ?
Thi cười đáp, giọng như ông Nguyễn Du, ông Bùi Giáng:
- Đi đọc thơ.
Rớt không tin ở tai mình, sao có kẻ thích đi đêm để đọc thơ, bèn hỏi:
- Đọc thơ làm gì giữa khuya như thế này?
Thi hùng hồn như thể rằng nói ra được mới trút hết nỗi lòng của mình:
- Đọc cho đêm nghe. Đọc cho ngày nghe. Cho tôi. Và cho những ai muốn nghe. Đọc cho những ai muốn tìm tình yêu ở cuộc đời này.
Rớt hỏi:
- Tình yêu của tôi trong đời này ở đâu? Có phải trong thơ anh không?
Thi đáp:
- Tuỳ cô cảm nhận.
Rớt nghe như để có nghe. Cô bật khóc. Nước mắt cô làm xót lòng Thi. Anh an ủi cô:
- Thôi, cô đừng khóc như thế! Cô đi về nhà đi! Tôi đi đây.
Nói xong, Thi đi. Anh vừa đi vừa đọc thơ. Rớt lại khóc to hơn. Tiếng khóc của cô hòa trong lời thơ của Thi. Rồi, tiếng đọc thơ của Thi xa dần, xa dần... Thi đứng trên giòng sông đọc thơ giữa đêm khuya... Tiếng thơ chảy trên giòng sông, chảy trong đêm. Rớt nghe tiếng thơ xa lăng lắc...
Khi tiếng thơ của Thi như tan biến vào đêm thì thằng điên đến. Lại thằng điên! Cô thấy mình trơ trọi giữa đêm. Thằng điên đến làm gì giờ này? Cô bật khóc cho cảnh ngộ của mình. Thằng điên cười khi Rớt khóc. Thấy nó cười, cô lại khóc to hơn. Nó cũng chỉ cười. Nhìn nụ cười của thằng điên, Rớt thấy là lạ, bèn hỏi:
- Anh cười mãi thế sao?
Thằng điên cũng chỉ cười. Rớt lại gần nó, ấn giúi nó, nó cũng cười. Rớt đấm vào lưng nó, nó cũng cười. Rớt như muốn xé quần áo nó, nó cũng cười. Mà quần áo nó có chi đâu mà nói. Như là không có gì trước Rớt, thằng điên như trần truồng trước Rớt. Thằng đàn ông trần truồng trước con mắt Rớt. Như mắt mèo cái lên cơn động dục, mắt cô sáng rực giữa đêm, sáng rực trước thân thể thằng người. Đúng là thằng đàn ông đây rồi. Đàn kiến lại cắn xé, lòng cô nóng rực như lửa, sôi lên từng con kiến, rồi ùn ùn trào lên từng cơn rờn rợn. Ôi, thằng đàn ông trần truồng cười với Rớt. Mắt nó như ngây dại trước Rớt.
Cả thân hình Rớt mềm nhũn trước sự trần truồng của thằng cười. Cô mềm đi trước nụ cười của thằng điên.
Chúng ôm siết nhau. Quằn quại. Sự âm ỉ trong lòng của hai đứa bấy lâu nay được bộc phát, được đốt lên từ nụ cười của thằng người, từ gương mặt quỷ cái. Chúng cảm thấy lửng lơ, bay bổng giữa thiên đàng và địa ngục.
Chúng trần truồng như lúc lọt lòng, nhưng có khác là chúng tận hưởng nụ cười và gương mặt quỷ lửng lơ, lưng chừng, chơi vơi giữa địa ngục - thiên đàng.
Sự sung sướng cực độ của thiên đàng, nụ cười và gương mặt của quỷ ở địa ngục đã làm chúng rên xiết...
Hồi lâu, Rớt lên tiếng với thằng điên:
- Anh đã thuộc về em rồi đó!
Thằng điên chỉ cười. Rớt vuốt tóc nó, hôn lên trán nó, khe khẽ:
- Chắc anh yêu em nhiều lắm phải không?
Thằng điên cũng chỉ cười, nụ cười vẫn ngô nghê, xa xăm. Rớt hôn vào nụ cười của thằng điên, nói trong đứt quãng:
- Ôi! Nụ cười của em! Anh là của đời em.
Rớt đã khóc. Khóc sung sướng được hưởng trọn vẹn đời con gái quỷ.
- Nè! Của anh đây! Của em là của anh! – Rớt bỏ sáu chỉ vàng trên tay thằng điên – Anh giữ nó đi để tin là em yêu anh.
Trời lờ mờ. Thằng điên ngồi, đưa vàng lên nhìn. Nó vẫn không thấy gì cả. Chỉ có cảm giác nằng nặng trên bàn tay nó.
Rớt ngồi bên thằng điên, nói:
- Anh giữ vàng đi! Để em mặc quần áo lại cho. Em sẽ theo anh, được không?
Thằng điên cười.
Luồng điện vẫn còn âm ỉ trong lòng Rớt. Cô cảm nhận có một mầm sống trong bụng. Bản năng làm đàn bà, làm mẹ khiến cô nghĩ về tương lai. Cô sẽ có đứa con xinh xắn, nó sẽ là người thực sự ở thế gian này. Ngày đó sẽ đến thôi! Cô đang mơ mộng...
Trong khi đó, thằng điên đứng lên. Rớt giật mình, đứng lên theo.
Thằng điên đi trước. Rớt theo sau. Cứ thế, chúng đi.
Giòng sông như tấm vải xám. Thằng điên bước lên cầu. Rớt cũng bước lên theo. Tiếng đọc thơ của Thi không còn nữa. Chỉ nghe tiếng nước chảy yếu ớt dưới chân cầu.
- Mình đi đâu hở anh? – Rớt hỏi trong lo lắng.
Thằng điên không nói gì. Nó giơ hai tay tung lên trời. Những chỉ vàng rơi xuống giòng sông. Rớt sửng sốt:
- Anh... Anh!...
Cô lao theo những chỉ vàng chìm tận đáy sông.
Thằng điên dựa trên thành cầu cười...
 
                                    CHƯƠNG 12
 
Thằng điên đi dọc bờ sông. Mắt nó lơ đễnh hết nhìn trời, rồi nhìn đất. Cũng cặp mắt thất thần, nó nhìn mọi người hiếu kỳ đứng trên cầu bàn tán. Rồi, nó nhìn xuống giòng sông cười khóc kiểu điên.
Mặc cho mọi người đang bu quanh chiếc cầu, vẽ chuyện, Thi trầm ngâm ở một góc trên cầu, nhẩm đọc những câu thơ lạ về một cô gái muốn làm con người ở cõi đời này, đọc những câu thơ về những cơn mơ mạo danh.
Trên giòng nước ẩn hiện một xác người. Xác người là một cô gái.
Gương mặt của xác chết là gương mặt của Rớt thuở mười lăm, mười sáu. Rớt đẹp thánh khiết, thanh thản đang nằm yên trên sóng.
                                                          
                  Viết tại Đà Nẵng năm 1991, chỉnh lại năm 2011
                                             Phan Trang Hy
 


  Trở lại chuyên mục của : Phan Trang Hy