PHAN TRANG HY

Người Hay Là Những Cơn Mơ Mạo Danh
Tiểu thuyết

 
 CHƯƠNG 4
 
Đàn kiến lại cắn xé trên gương mặt Rớt. Chúng lại hành hạ cô. Chúng bò trên mắt, chúng chui vào mũi, chúng làm cô khó chịu. Từng đàn, từng đàn, không biết từ đâu, chúng ùn ùn kéo đến. Da thịt cô rờn rợn, trào lên màu đỏ. Cô chịu không được. Cô kêu la. Cô khóc. Khóc cho thân phận già nua trên gương mặt thoáng chút nữa thành tiên. Uổng thật! Thành tiên thì khối thằng đàn ông chạy theo xin xỏ được ban bố tình yêu, chớ chẳng chơi đâu.
Nước mắt cô trào ra, cuốn trôi một số kiến bu quanh mắt. Lũ kiến chẳng chịu buông tha cô. Chúng lại phủ đầy mặt cô. Cơn đau, rát rạt. Gương mặt cô bị chúng đào bới, cắn nát thêm ra. Chỉ có sự cắn xé thêm trên gương mặt. Chúng trào cơn hành hạ trên thân xác Rớt. Quỷ thật!
Đâu còn gương mặt của nàng tiên Rớt. Đâu còn gương mặt tuyệt mỹ trên cõi đời này. Chỉ còn lại gương mặt của con quỷ Rớt đang đau đớn vì đàn kiến.
Nước mắt tới lúc phải cạn. Mắt cô ráo hoảnh. Cô nằm nhìn trần nhà trần trụi. Ngọn đèn chợp chờn. Nỗi sợ hãi đè nặng gương mặt cô.
Con quỷ Rớt đang nằm đây! Nàng tiên Rớt đâu rồi?
Cô cựa mình như đang sợ con quỷ nào đó ám hại cô. Cô nhìn rõ chiếc tủ đứng đứng chơ vơ. Chỉ còn sót lại miếng gương cạnh góc tủ. Chiếc tủ vẫn đứng đó, bất động. Cô cố sức ngồi dậy, đến thẳng chiếc tủ. Nhìn vào mảnh gương còn sót, cô thấy thấp thoáng cái bóng đen. Cô giận dữ lên tiếng:
- Không lẽ mụ còn quấy rầy tôi nữa hay sao?
Chỉ im lặng. Chỉ chập chờn cái bóng đen trước mặt Rớt. Rớt quát:
- Mụ không có miệng à? Mụ có cút đi không?
Cực chẳng đã, bóng đen lên tiếng:
- Sao cô ăn nói vậy? Tôi đâu có muốn ở bên cô. Tại cô cứ níu kéo tôi mà.
Rớt cười nhạt:
- Tôi ấy à? Mụ ăn nói hay nhỉ! Mụ từ bỏ tôi đi, có được không? Tôi không muốn thấy mặt mụ nữa. Mụ đi đi!... Mụ có đi không?
Từ tốn, bóng đen nói:
- Đi à? Đâu có thể đi một cách dễ dàng thế, hở cô Rớt? Tôi có duyên nợ với cô thì cứ để tôi trả hết món nợ, rồi tôi đi, có hơn không.
Tức tối, Rớt to tiếng:
- Tôi không nợ với ai cả. Mụ hãy đi đi! Mụ đừng làm tôi sợ. Tôi sợ mụ lắm, mụ biết không? Tôi van mụ! - Rớt lạy cái bóng đen - Tôi van mụ!
Bóng đen cười:
- Cô đừng làm thế! Cô không biết xấu hổ khi lạy tôi à?
Rớt đập vào ngực như trút bớt nỗi đau, nói:
- Tôi ấy à? Đã xấu hổ từ lâu rồi, mụ có biết không? Từ ngày mụ ám ảnh tôi, sự xấu hổ đè nặng trên linh hồn tôi. Ôi! Tôi ... tôi van mụ!
Bóng đen cười khẩy:
- Cô Rớt! Cô cũng biết xấu hổ à?
Giọng ngập ngừng, Rớt nói trong chua xót:
- Thế mụ... không biết xấu hổ... khi mụ bám riết lấy tôi sao?
- Ha... ha... - Bóng đen nói chắc nịch - Tôi mà biết xấu hổ ư? Tôi có danh dự đâu, có sắc đẹp đâu, có tiền tài đâu, có học vấn đâu mà phải biết xấu hổ. Mà việc gì tôi phải xấu hổ khi con người không biết xấu hổ vì hành động bỉ ổi của họ ở trần gian này. May ra con người mà biết xấu hổ thì tôi mới xấu hổ.
Rớt nài nỉ:
- Tôi van mụ!.. .Tôi van mụ!...
Bóng đen lắc đầu, nói:
- Đừng có van nài tôi vô ích. Tôi dứt khoát không đi đâu.
Rớt nói giọng chắc nịch:
- Mụ không đi thật à?
Bóng đen đáp gọn lỏn:
- Thật!
Không chịu được cái cảnh bóng đen bám chặt vào cuộc sống của cô, trêu tức cô, Rớt trào lên cơn giận. Không giận sao được khi cô chấp nhận cái kiếp, cái phận không may, thế mà cái bóng đen lại cứ bám riết lấy cô, quấy rầy cô. Thà nó đi đâu cho khuất mắt thì đi. Nhưng nó đâu thèm để ý đến cô. Nó cứ hành hạ cô như để cho bỏ ghét. Không kìm được sự giận dữ, Rớt lấy tay đập vào tủ. Tay cô đau điếng. Nhưng cô vẫn cứ đấm, trút hết cơn giận vào nắm tay, vào từng cú đấm. Cô vừa đấm vừa chửi bóng đen. Mụ Ba nằm giường bên chỉ ú ớ...
Rớt hầu như bất lực. Tay cô bắt đầu đau nhức.
Cô trở lại giường nằm. Cái bóng đen cũng biến mất...
Rớt nằm trên giường thở dài. Cô như đang nói chuyện với chính cô.
- Rớt ơi! Sao mày tự hành hạ mày thế hở Rớt? Mày có muốn mày xấu đâu. Tại cơn giông gió sấm sét năm nào làm cho mày xấu. Chứ có phải mày làm đâu! Mày sống được là may phước lắm rồi. Mày còn đòi hỏi gì nữa, hở Rớt?
- Tôi muốn trở lại chính tôi như ngày xưa.
- Ồ! Là thế? Ta hiểu ý mày mà. Mày cần đẹp để kiếm chồng chứ gì?
- Vâng, tôi muốn đẹp để kiếm chồng. Tôi muốn có chồng. Tôi muốn được làm đàn bà trên cõi đời này. Tôi khổ lắm, biết không?
- Khổ! Ai cũng than khổ chứ riêng mày đâu.
- Nhưng tôi thì khác. Thân xác tôi là đàn bà con gái, nhưng đàn ông nào có chịu cưới tôi, chịu nắm tay tôi. Tôi thèm trở thành vợ của bất cứ ai, miễn là họ không chê tôi xấu. Ôi! – Rớt như nói một mình trong đê mê - Ai sẽ là chồng tôi? Ai cho tôi được hạnh phúc?
- Cứ ăn nằm đại với người nào đó, không được sao?
- Tôi cũng muốn lắm chứ. Nhưng có ai thèm chịu ăn nằm với tôi. Khốn nạn cho tôi! Họ coi tôi như con quỷ cái kia mà! Ôi!...
- Lại khóc nữa sao Rớt? Nước mắt có ích gì cho mày đâu.
- Đành là thế! Nước mắt chẳng giúp ích gì cho cuộc sống của tôi, nhưng có nó, lòng tôi sẽ vơi bớt đau xót.
- Thế mày cứ khóc đi! Khóc cho nỗi xót đau bớt đi.
Và cô khóc. Khóc để quên gương mặt quỷ của cô. Nhưng gương mặt quỷ đó chính là gương mặt của cô thì làm sao cô có thể xóa đi được.
Nước mắt quả thật hiệu nghiệm. Cô dần thấy bớt đau.
Cô đưa bàn tay rờ vào mặt. Rồi hất những con kiến còn sót lại trên má, trên miệng. Cô đưa lưỡi liếm môi cho đỡ khô. Một cảm giác mơ hồ khi cô đưa lưỡi lên môi. Cô thấy bọn đàn ông như hiện ra trước mắt. Cô bặm môi lại. Cô lại thấy bọn đàn ông đang phỉnh dỗ cô. Có bao nhiêu tiền, cô đều móc túi cho chúng uống rượu, may ra chúng có sức ăn nằm với cô. Thế mà bọn đàn ông đó chỉ lộ rõ sự đểu cáng, đã lừa phỉnh cô như lừa phỉnh một con ngốc. Cô đâu quên được nhiều lần, rất nhiều lần đều một duộc như nhau cả, đều có bụng chẳng tốt.
Rớt biết rõ bụng đàn ông lắm. Cô xấu kia mà. Tin làm sao được cái miệng dẻo quẹo, lắm điều của họ. Nhưng cô cần ở họ cái vật mà giống cái nào cũng cần ở giống đực. Cứ đưa tiền cho họ. Họ trở thành đĩ đực của cô... Cô mong điều đó lắm. Nhưng ác nỗi, bọn đàn ông cũng tinh quái. Chúng chỉ ăn, chỉ uống mà chẳng chịu làm tình. Chúng uống thật say, khi cô đến gần chúng, nắm tay chúng, chúng chẳng thèm cựa quậy. Như những khúc củi, hất chúng đi đâu, chúng lăn tới đó. Chúng chẳng còn biết trời trăng mây gió gì cả. Chỉ có tiếng ngáy nồng khét mùi rượu, chỉ có sự nôn tháo từ cổ họng của chúng với những thứ chó ngửi chó chê, mèo ngửi mèo tởm...
Rớt tiếc rẻ giấc mơ của mình thành tiên. Sao Rớt dại dột thế? Rớt mà thành tiên thì hay biết mấy. Rớt sẽ dùng phép biến hóa bọn đàn ông trở thành hạng người ngu ngốc, thành thứ đồ chơi của Rớt. Tiếc cho Rớt thật!
Đàn kiến lại bò khắp thân thể cô. Chúng tiết ra thứ chất độc làm cả thân xác cô đau nhức. Lũ ôn vật chẳng giúp được gì cho Rớt mà chỉ biết hành hạ thân xác cô.
Lũ kiến rứt dần dần từng miếng thịt trên người cô. Chúng gặm nhấm từ từ. Cơn đau nhức mỗi lúc một dâng cao thêm. Cơn đau nhức tận xương tủy. Chúng cắn Rớt đến ngất lịm. Nhưng cô làm sao chết được. Dễ gì tiên Rớt chết! Dễ gì con quỷ Rớt chết!
Tuổi mười lăm, mười sáu đã qua rồi. Khi người ta thêm một tuổi, những kỷ niệm thời đã qua trở thành vết cứa. Người ta hối tiếc những kỷ niệm. Tưởng như mới hôm qua, người ta cứ thầm tiếc nuối...
Rớt thấy mình trở lại tuổi mười sáu, mười lăm. Cô tiên Rớt đang độ dậy thì; cô tiên Rớt rực rỡ hiền dịu giữa xóm làng, cô tiên Rớt đã làm tâm trí các cậu con trai bay bổng...
Trống múa lân đón rằm tháng Tám. Tiếng hát của trẻ thơ mừng Trung thu: “Tết Trung thu rước đèn đi chơi. Em rước đèn đi khắp phố phường. Lòng vui sướng với đèn trong tay. Em múa ca trong ánh trăng rằm...”. Tiếng hát vang vang, rộn ràng theo nhịp vỗ tay, theo nhịp trống múa lân, vang vang theo tuổi thần tiên diệu kỳ. Tiếng hát ấy đi suốt cuộc đời của bao chàng trai, cô gái. Tiếng hát của tuổi thơ. Tiếng hát rước đèn đến tận cung trăng, tiếng hát đầy ước mơ thanh bình... Những đứa trẻ hàng xóm đến cùng với Rớt, vui vẻ cùng Rớt.
- Chị Rớt! Chị múa cùng với chúng em đi!
- Chị Rớt! Vui Trung thu, chúng mình phân vai, kẻ đóng chú Cuội, người đóng Hằng Nga đi!
- Đúng đó! Phân vai đóng chú Cuội, Hằng Nga đi! - Đám trẻ hò reo.
Bọn trẻ vỗ tay vui mừng. Chúng phân vai cho nhau. Bắt đầu chúng lấy giấy xanh, giấy đỏ, chúng lấy tất cả những gì chúng có, để hóa trang chú Cuội, Hằng Nga. Một cảnh tượng lạ lùng là tất cả bọn trẻ, đứa nào cũng muốn trở thành chú Cuội, Hằng Nga.
Tiếng trống múa lân... Tiếng cười nói của bọn trẻ... Cuộc vui kéo dài được một lúc, sau đó, bọn trẻ nhàm chán vì đứa nào cũng cho rằng chỉ riêng nó mới xứng là chú Cuội, là Hằng Nga. Chúng cãi nhau, không chịu chơi cùng với nhau nữa.
- Thôi, mệt quá! Bọn bay chơi chẳng đẹp tí nào.
- Chỉ có tau mới xứng là chú Cuội thôi. Mi không giống chú Cuội chút nào thì làm sao làm được.
- Thôi, dẹp chơi đi! Mệt cho tui bay quá!
Nghe bọn trẻ cãi lộn nhau, mụ Ba kêu chúng lại và khuyên:
- Các cháu chơi mà cãi nhau là mất vui đấy. Cứ xem đứa nào xứng là chú Cuội, Hằng Nga thì chọn ra đóng có hơn không.
Bọn trẻ hò reo cho là phải. Chúng đưa mắt nhìn nhau. Phải tìm người đóng Hằng Nga, chú Cuội chứ! Từng đứa nhìn từng đứa. Rồi tất cả đều nhìn vào Rớt.
- Chị Rớt đóng Hằng Nga đi! - Bọn trẻ nhao lên - Chị Rớt làm Hằng Nga đi!
Chúng la ó... Chúng nhảy múa... Đằng xa kia, tiếng trống múa lân vang điệu dập dồn. Chúng cười kháo nhau:
- Chị Rớt đóng Hằng Nga là nhất!
Dùng dằng, nửa muốn nửa không, Rớt nói với bọn trẻ:
- Thôi, các em đừng bắt chị như thế! Chị dị lắm.
Chỉ có tiếng vỗ tay khích lệ, cỗ vũ. Mà không khích lệ cỗ vũ sao cho được? Có khích lệ cỗ vũ thì mới có người tham gia cuộc chơi chứ. Có khích lệ cỗ vũ thì mới sướng cái bụng khi tham gia chơi. Rớt cảm thấy sự sung sướng đang len vào trong bụng. Nhưng cô muốn làm bộ, làm tịch. Kể cũng lạ, con gái thường có chút điệu, có chút làm bộ mới đáng yêu. Nhìn gương mặt Rớt, bọn trẻ thấy Rớt như đẹp thêm. Bọn trẻ sững sờ trước vẻ đẹp diệu kỳ của Rớt. Nhiều đứa như muốn làm nũng với Rớt: “Chị đóng Hằng Nga đi! Chị làm Hằng Nga đi! Chị mà không làm thì chúng em chẳng thèm chơi với chị đâu”.
 Bọn chúng níu kéo Rớt cho bằng được. Rớt sướng tê người, bằng lòng với trò chơi đóng Hằng Nga cùng bọn trẻ.
Rớt trở thành Hằng Nga của bọn trẻ. Chúng quên mất chú Cuội. Rớt đứng giữa vòng trăng trong tiếng vỗ tay, tiếng hát của bọn trẻ. Chúng vừa hát vừa nhìn cô. Bọn chúng quay vòng và cô ngự trị giữa mặt trăng. Chúng nhìn cô trong ánh mắt đầy hân hoan, như thầm nghĩ: “Chắc chị Hằng trên cung trăng đẹp như chị Rớt là cùng”. Chúng ngắm sắc đẹp của cô. Cô đứng giữa vòng tròn đầy trăng tháng Tám. Mắt cô lóng lánh.
Người lớn cũng vui Trung thu. Họ cũng đang ngắm Hằng Nga bằng xương bằng thịt. Tiếng trống múa lân, tiếng cười rộn ràng làm cho đêm trăng thêm vui. Hằng Nga đứng giữa bọn trẻ, hát cùng bọn trẻ. Hằng Nga vui với bọn trẻ.
Mụ Ba cười toét cả miệng. Mụ trẻ hẳn ra. Mụ như nói với mọi người: “Các người có thấy không? Con Rớt của tôi có khác gì tiên đâu. Nó là tiên thật đấy. Các người xem có đứa con gái nào đẹp bằng nó không nào?”
Mọi người chỉ ngắm Rớt, ngắm sắc đẹp trời cho một cách thánh khiết, thanh cao. Đêm rằm sáng thêm. Trăng trên trời tròn vành vạnh, soi rõ gương mặt hiền dịu, ngời sắc tròn trăng của Rớt. Ai cũng vui vì xóm họ có nàng tiên. Ai cũng sướng vì tiên đến với họ.
Từ đó, đi đâu, bọn trẻ cũng cho rằng ở xóm chúng có chị Rớt đẹp như Hằng Nga. Chúng hãnh diện được quen biết Rớt, được Rớt thương yêu như những đứa em. Chúng thách thức với bọn trẻ xóm khác, là tìm bất cứ cô gái nào đẹp hơn Rớt, thì chúng đãi bọn kia một bữa chè.
Ngày qua tháng lại, bọn trẻ con cá độ rằng chỉ có Rớt là đẹp, đẹp hơn tất cả con gái trên cõi đời này...
Thế mà, khi mặt Rớt bị đàn kiến cắn xé thì lại khác. Bọn trẻ xa lánh Rớt như xa lánh thứ ôn dịch nào đó. Rớt đớn đau, xót cho phận mình sao như quỷ ở chốn trần gian này. Cô chỉ có nước mắt làm bạn, chỉ có nỗi đau gặm mòn da thịt, chỉ có nhức nhối bởi đàn kiến phỉnh phờ, bởi giấc mơ không hiện hữu với cô.
- Ôi! Con quỷ Rớt kia kìa! Tụi bay chạy đi! Con quỷ Rớt đến kia kìa! – Bọn trẻ con la hét chạy tán loạn khi nhìn thấy Rớt.
- Quỷ kìa tụi bay! – Bọn trẻ nhốn nháo, khiếp đảm.
Chúng không còn bu quanh Rớt, thật rồi! Không còn nhìn ngắm sắc đẹp của Rớt. Chỉ có tiếng rủa trên đầu Rớt. Nhiều đứa trẻ lì lợm đã lấy đá ném vào người Rớt. Như là cơn mưa đá! Bọn chúng ném đá để mà trấn an cơn sợ hãi hơn là ném để tự vệ. Rớt đâu còn cảm thấy đau khi trúng đá. Nỗi đau đớn không những gặm mòn da thịt mà còn gặm mòn tâm hồn cô. Cô sợ lời chửi rủa nhiều hơn là những trận mưa đá.
Kể từ đấy, con nít hay khóc nhè nửa đêm, người ta lại lấy Rớt ra dọa:
- Có nín đi không? Bà Rớt bả đến bắt bây giờ.
- Có im không? Tau đem mi cho bà Rớt bây giờ.
Gương mặt Rớt trở thành thứ thuốc chữa bệnh cho lũ con nít khóc đêm.
Không một ai đến với Rớt. Trẻ con không đến. Người lớn không đến. Chỉ có đàn kiến làm bạn với Rớt. Chúng đang cắn xé trên người Rớt...

 CHƯƠNG 5
 
Mụ Ba thấy mình chơi vơi. Mụ không ngờ chuyện không hay đến với mụ. Không còn bực tức, giận hờn Rớt nữa, mụ chỉ thấy tội nghiệp cho Rớt. Dù sao nó cũng là con. Mẹ nào ghét con cho được. Bản năng làm mẹ trào lên trong lòng mụ, trào như đàn kiến nổi lên khi sắp mưa giông. Mụ thấy cơ man nào là kiến. Mụ thấy đàn kiến trong người Rớt bò sang người mụ. Chúng bu quanh mụ. Chúng đưa những chiếc răng cười với mụ, chúng đưa những chiếc râu trêu tức mụ. Mụ muốn xua đuổi chúng, nhưng xua con này thì con khác bu đến. Kiến bu quanh người mụ, biến mụ trở thành một khối lửa rờn rợn. Chìm trong sắc đỏ, mụ choáng ngợp với mùi kiến. Rồi, đàn kiến lại tản ra, rồi bu quanh mụ, khiêng mụ đi. Mụ vùng vằng. Mụ la toáng:
- Đừng kéo tôi đi đâu cả! Tôi muốn ở mãi nhà tôi thôi! Tôi không đi đâu cả... Chúng mày không nghe tau nói à?
Mặc cho mụ kêu la, lũ kiến sôi lên, như tiếng sóng, như tiếng lũ mối mọt gặm cây:
- Anh em ơi! Chúng ta tha hồ cắn xé mụ đi! Đừng để mụ ta nói một lời nào. Phải cắn xé mụ, sao cho mụ im hơi lặng tiếng!
Thế là đàn kiến mặc sức tung hoành trên thân thể mụ. Chúng cắn xé thân thể mụ như thể thân thể mụ có nhiệm vụ lo cho chúng no béo. Mụ nghe từng thớ thịt như có ai rứt ra. Như có máu chảy, như có xương bị cưa ra từng khúc, mụ ráng chịu đựng. Nhưng làm sao mụ chịu được khi lũ kiến khắp xứ ùn ùn kéo đến hành hạ mụ. Mụ không chịu nổi, mụ hét to:
- Bọn bay độc ác quá! Tau có tội tình gì mà bọn bay cắn xé tau thế? Tau làm gì nên tội ở trần gian này?
Chửi xong, mụ lại than khóc. Tiếng khóc của mụ nghe nao lòng. Tiếng khóc tức tưởi, chứa đựng cả sự trở trăn, chứa cả dằn vặt mà mụ chịu đựng từ khi gương mặt Rớt biến dạng. Mụ khóc than cho số phận trớ trêu, khóc than phận làm người của mụ, của Rớt. Mụ đau đấy, nhưng có lẽ chính tiếng than khóc về Rớt đã làm đàn kiến cảm động. Mụ đau mà mụ còn nghĩ đến Rớt, lo cho Rớt từ chính đáy lòng, chứ không phải là lời chửi rủa, bực tức thường ngày. Có lẽ sự khốn khổ của kiếp người khiến con người đôi lúc đối xử chưa phải với nhau, chứ thực sự tự tâm khảm của mỗi người, lòng thương yêu người khác vẫn lấp lánh sáng, vẫn toả hương thơm của mối thiện lương.
Lũ kiến nghe lời than vãn của mụ, chúng bàn nhau:
- Thôi, anh em ơi! Chúng ta đừng cắn xé mụ ta nữa. Nghĩ cũng tội nghiệp cho mụ. Mụ vẫn còn thương yêu Rớt mà. Chúng ta đừng làm mụ đau đớn. Chúng ta chọc ghẹo mụ đi. Chúng ta làm cho mụ nhột, làm như có ai cù lét vào nách mụ, vào háng mụ. Làm cho mụ nhột, không chịu đựng được đi!
Bọn kiến nói là làm. Chúng làm mụ nhột. Mụ cười nắc nẻ khi bọn kiến bò trên người mụ. Đúng là nhột khó chịu thiệt, không thể chịu đựng được! Mụ ngây người khi lũ kiến mơn man trên da thịt. Mụ chết lịm khi lũ kiến biến thành bàn tay của những tên đàn ông mân mê, ve vuốt, mơn trớn mụ. Mụ nhắm mắt, bất lực tận hưởng cảm giác lạ kỳ, nhột nhạt của chúng. Đúng là hai người đàn ông đã ăn nằm với mụ đang cù lét mụ. Cơn nhột nhạt đang hành hạ mụ. Cơn nhột từ gáy, từ nách, từ háng, kể cả từ âm hộ nhột ra. Đàn kiến không còn nữa. Chúng biến thành hai tên đàn ông cùng bỡn nghịch cùng mụ. Cả hai đều cù lét mụ một lần. Quỷ quái thật! Một lúc mà hai người đàn ông rỡn mỡ với mụ. Mụ thấy mình bị phân chia ra làm hai, cùng đú đởn với hai người.
Bị tách ra làm hai mà mụ không thấy đau gì cả. Chỉ có sự nhột nhạt làm mụ cười như nắc nẻ. Và mụ nhắm nghiền đôi mắt. Mụ không cần thấy mặt họ. Mụ chỉ cần thấy sự nhột nhạt cũng sướng lắm rồi. Chính sự nhột nhạt ấy, không cần mở mắt, không cần nhìn ngắm một thứ gì cả, cũng đủ thấy hạnh phúc quá rồi. Một lúc mà mụ cảm thấy mình thuộc về cả hai người. Cũng lạ thật! Cả thân xác và linh hồn mụ đều cảm thấy đê mê. Mụ muốn tận hưởng hương vị ngọt lịm của tình yêu. Như chạy một quãng đường dài trên đường tìm tình ái, giờ mụ như vừa uống một ly chanh đường, đã cơn khát . Mụ nuốt nước miếng. Mụ thấy ngọt ở cổ họng. Tình yêu đã đem vị ngọt đến cho mụ. Mụ ôm chầm cả hai tên đàn ông trong sự thèm khát. Cả hai đều là của mụ. Tình yêu của mụ đối với hai người đàn ông như nhau. Mụ không nói nhân ngãi nhân tình với ai cả. Chỉ có sự chung đụng thân xác làm cho mụ nhớ đến họ như nhớ một kỷ niệm xa vời. Ở họ đều có tính khí của bọn đàn ông. Hăm hở yêu thương mụ, nhưng rồi cũng mau quên mụ, rồi lại muốn làm tình với mụ.
Thế nhưng, gương mặt của họ giờ đây chỉ còn loáng thoáng trong đầu óc của mụ. Mụ mơ hồ nhớ, cố gắng nhớ, nhưng chỉ là những cái bóng đang giằng xé thân xác, linh hồn của mụ.
- Xin hai người hãy để tôi yên! Xin hãy cho tôi yên cái kiếp đàn bà của tôi!-Mụ đã thét vào mặt họ.
Họ chỉ cười âu yếm. Nụ cười làm tình của bọn đàn ông ấy mà!
- Xin hai người đừng cười thế! Tôi sợ lắm.
- Mình xua đuổi chúng tôi đấy ư? Chúng tôi phạm lỗi gì mà mình xua đuổi? Hãy cho chúng tôi mãi mãi gần mình!
Mụ cười tinh quái đáp lại:
- Không, tôi chán ngấy những lời yêu thương tâng bốc ấy rồi. Các người chỉ thỏa mãn những ham muốn của các người. Các người có yêu thương gì tôi đâu.
- Sao mình lại nói thế? Chúng tôi không thương mình mà lại ăn nằm với mình sao? Hay là mình không còn thương yêu chúng tôi nữa?
Nghe họ kể lể, mụ cảm thấy lòng mình có chút xao động, nhưng nghĩ lại mụ thấy bọn đàn ông không thể tin được. Mụ nói mát:
- Thương yêu các người? Các người là thứ gì mà bắt tôi thương yêu?
- Mình không nhớ sao? Mình đã cười mãn nguyện khi làm tình với chúng tôi kia mà! Mình không nhớ là mình chẳng muốn chúng tôi rời khỏi vòng tay của mình sao? Những lần hạnh phúc đó mình quên rồi sao?
Mụ đưa hai tay ôm đầu, lắc qua lắc lại, nói:
- Tôi sợ quá! Các người đừng nhắc lại những lần ấy! Tôi sợ lắm!
- Sợ gì? Có chúng tôi bên cạnh mình đây mà!
Mụ làm thinh không nói gì. Mà quả vậy, mụ sợ thật. Sợ xiêu lòng. Sợ bọn đàn ông. Sợ... Chỉ có nỗi sợ đang đè nặng trái tim của mụ. Có nên tin những bàn tay của bọn đàn ông như những con kiến bò trên thân thể mụ hay không? Họ mơn trớn mụ. Họ cắn xé mụ cho đã thèm. Rồi qua giây phút hạnh phúc, họ yên lặng như quả bóng xì hơi. Cũng tội nghiệp cho họ. Vì mụ mà họ như quả bóng xì hơi. Mụ chẳng tiếc thứ gì khi cùng họ là nhân tình, nhân ngãi. Chuyện ấy đã cũ quá rồi. Nhắc lại cũng chỉ để mà nhớ, như nhớ một chút kỷ niệm mơ hồ. Mụ sợ sẽ lại sa ngã vào bàn tay họ, vào lòng họ. Mụ hét thật to nhằm để trấn an:
- Các người hãy đi đi! Tôi muốn yên!
Nhưng không kịp nữa rồi. Họ giằng xé mụ. Cả hai tên đàn ông, không ai chịu ai. Ai cũng muốn giành lấy mụ. Không ghìm được nỗi lòng, mụ bay theo họ. Kẻ đằng đông, người đằng tây. Thế đó! Mụ tách làm hai bay theo họ...
- Em là của riêng anh – Một người khẳng định như vậy. Thế là mụ lọt trọn vào lòng anh ta. Anh ta ghì siết mụ như trả thù sự trống vắng bấy lâu nay nằm trong đôi tay anh ta, mụ cười như đứa con gái lần đầu biết yêu.
- Vâng, em là của riêng anh.
Còn nửa thân thể mụ ở đằng xa kia cũng hổn hển như ngạt thở trong nụ hôn của tên đàn ông còn lại.
- Ôi! Em chết mất!... Anh... Anh đừng làm em ngạt!...
Rồi mụ cũng quàng tay ghì siết anh ta. Mụ thuộc hẳn về tên đàn ông ấy.
Dù tuổi đã già, nhưng sức trẻ của tình yêu của sự đam mê trỗi dậy trong cơ thể mụ. Mụ lim dim đôi mắt. Mụ lim dim một con mắt cho người này, lim dim một con mắt cho người kia. Cả hai lỗ tai mụ đầy ắp những lời của hai thằng người hát tình ca ru mụ. Mụ nghe rất rõ lời tỏ tình của chúng.
- Ôi, em yêu của anh! Em là tất cả đời anh. Em là nữ hoàng của đời anh.
- Ôi, em yêu của anh! Anh sẽ chiều em tất cả. Tất cả vì em mà! Em yêu!...
- Sao em yên lặng thế?
- Em yêu anh nhiều thế ư?
Tất cả như tiếng sáo, như lời ca, như vần thơ phát ra từ miệng lưỡi của bọn đàn ông thỏa mãn khao khát ấy mà. Không biết khi nào bọn họ im hơi, lặng tiếng để cho mụ yên. Hết tỏ tình với mụ, họ lại chửi bới lẫn nhau.
- Nàng là của tao. Chỉ có tao mới xứng đáng với nàng!
- Mày nói thế mà được à? Mày là cái thá gì mà nàng phải yêu mày?
- Còn mày?
- Tao ấy à? Tao có tình yêu với nàng. Tao yêu nàng, yêu không vụ lợi. Yêu, rất yêu...
- Thế mà cũng đòi yêu!
- Chứ sao? Tao yêu nàng vô cùng. Tao suốt đời yêu nàng, thủy chung với nàng.
- Mày thật sự yêu nàng?
- Đúng thế! Tao hứa với nàng dù cuộc đời như thế nào đi nữa thì tao cũng cứ yêu nàng. Chúng tao sẽ hạnh phúc mãi mãi.
- Ha ha... Thật là tình yêu rởm! Yêu thế mà cũng đòi yêu. Đời này là phải có vật chất mày ạ. Mày yêu qua lời hứa là không hợp thời nữa . Chính tao, chính tao mới là người yêu nàng nhiều nhất. Tao sẽ cung phụng nàng đầy đủ. Tao sẽ ăn nằm với nàng. Nàng không thỏa mãn thì chắc gì tình yêu được đảm bảo. Mày đặt tình yêu trên lý thuyết, thử hỏi tình yêu đó có thật không? Hay đó chỉ là lời lẽ rỗng tuếch của một con người sáo rỗng.
- Mày nói thế à? Sao mày đặt nặng vấn đề vật chất cho tình yêu thế? Tình yêu là thứ thiêng liêng, mà mày đòi đánh đổi vật chất ư?
- Thiêng liêng!? Chắc gì là thiêng liêng khi con người không thỏa mãn! Khi con người mãn nguyện thì người ta mới thấy thiêng liêng, màu nhiệm, mày ạ! Con người thất vọng thì còn tin vào cái gì nữa. Tình yêu trong lời nói chỉ là hư ảo thôi!
- Câm mồm mày lại đi! Đồ chuộng vật chất. Coi vật chất nặng hơn tinh thần, nặng hơn tình yêu, thế mà cũng đòi yêu.
- Mày coi nặng tình yêu lắm ư?
- Phải! Tao coi nặng tình yêu. Tao không thèm thứ vật chất của mày đâu. Tao là người trọng nhân nghĩa. Hãy cút đi, hỡi kẻ chuộng vật chất.!
- Đời này mấy kẻ được như mày? Chắc chỉ có một mình mày. Thế mày cứ sống riêng với lý lẽ của riêng mày. Hãy làm bạn với chính mày đi! Và chỉ mình mày thu mình trong cái vỏ nhân nghĩa của mày đi! Tội nghiệp cho mày!
- Hỡi tên hồ đồ, khốn nạn kia! Đừng ỷ thế mạnh vì gạo bạo vì tiền. Hãy coi tao trả đòn đây!
Thế là cả hai đánh nhau. Chúng đánh nhau trên thân xác và linh hồn của mụ. Bọn đàn ông khi ghen cũng chẳng khác gì đàn bà. Những cú đấm, những cú đá, được hai tên đàn ông đem ra thi thố. Hơn cả Sơn Tinh, Thuỷ Tinh đánh nhau vì nàng Mỵ Nương, hai tên trổ hết sở trường của mình, hòng chiếm tình yêu của mụ. Nhưng cả hai vẫn bất phân thắng bại. Chúng tiếp tục hành hạ mụ. Rồi, chúng lại nguyền rủa mụ: “Em thật là mụ đàn bà khốn nạn!”.
- Tôi không làm đàn bà thì làm giống gì bây giờ? Đàn bà cũng là người mà! Tôi không muốn làm mất quyền làm người, làm đàn bà của tôi, các người hiểu không? Xin các người đừng cướp quyền làm đàn bà, làm người của tôi! – Vừa nói mụ Ba vừa khóc – Các người ác lắm! Tôi làm người, làm đàn bà thì các người thỏa mãn ao ước, thèm muốn của các người, thế mà các người chẳng thương tôi gì cả. Các người ác quá!
Hai thằng người cười:
- Chúng tôi thương em nên mới nói thế. Làm người, làm đàn bà khổ quá nên chúng tôi muốn chia sẻ với em mà.
Mụ Ba cười nhạt:
- Chia sẻ à? Hay nhỉ! Các người chỉ biết hưởng thụ, chỉ biết ăn nhậu, chỉ biết kiếm tiền, khoe tiếng tăm chịu chơi, chứ thèm quan tâm gì đến tôi. Tôi đã thèm những lời phỉnh phờ của các người rồi. Các người đi đi. Tôi chán ngấy các người rồi!
Nói xong, mụ xót thầm cho thân phận mụ. Nghĩ đến thân phận, mụ lại khóc. Mặc cho mụ cất tiếng sụt sịt, hai thằng người chẳng chịu buông tha mụ. Cả hai vẫn tiếp tục đè thân xác mụ. Mụ như nghẹt thở. Tiếng mụ ú ớ trong mơ:
- Bớ... bớ... Hãy để tôi yên! Hãy cút đi! Cút đi cho khuất mắt!
Ôi, cơn mơ mạo danh, cơn mơ ai cũng từng mơ thấy.
Rớt không ngủ được. Cô nghe rõ tiếng mụ Ba mớ trong đêm. Mụ chửi cô ư? Sao mụ xua đuổi cô như thế? Nếu được đi khỏi căn nhà này thì Rớt sẽ đến đâu?... Cô đưa hai bàn tay rờ gương mặt mình. Vẫn vậy! Nước mắt quặn thắt trong lòng Rớt ứa ra, ướt gương mặt cô. Cô nghe rát rạt.

CHƯƠNG 6
 
Ở cái xứ sở này, cái xứ sở thường thêu dệt những điều hư hư thực thực. Có kẻ lợi dụng niềm tin của con người để phả vào đấy những điều huyễn hoặc. Biến con người tin lấy tin để vào những thứ là sản phẩm ở tận đâu đâu, đã bỏ đi, làm mục đích, lý tưởng. Như thể người ta đã vẽ những lâu đài, những biệt thự, chúng cư, rồi gán cho chúng những tên gọi mỹ miều, là cái đích dành cho những kẻ không nhà. Như thể người ta mang bộ mặt nhân ái qua những lần ủng hộ người nghèo hòng mua danh, hòng trốn thuế. Như thể người ta khoác chiếc áo bình dân vào gương mặt của vị quan tham, rồi tâng bốc, nịnh bợ rằng đó là kẻ có quan hệ tốt với quần chúng, luôn quan tâm với quần chúng, vì quần chúng mà phục vụ. Thế nhưng, quần chúng trở thành một mớ hỗn độn của sự vô nghề nghiệp, đói khát, thất học, của sự bán sức lao động để cầm những đồng tiền từ những người chủ, kể cả bán dâm để tồn tại, để có tiền giúp đỡ gia đình. Và chính quần chúng lại dễ bị mê hoặc bởi những điều cuồng tín từ lãnh đạo, từ kể có quyền.
Cũng bởi cái tính cả tin, cái tính thích người ta tâng bốc, nên quần chúng thích kể chuyện có màu sắc cổ tích. Điều đó biến những con người ở xứ sở này hư cấu nhiều chuyện. Đặc biệt các vị vua chúa, quan lại đều được phủ sắc màu truyền thuyết. Kẻ thì như thánh, người thì tựa thần. Tốt có, xấu có. Đủ cả...
Người ta vin vào chuyện thiên cơ bất khả lậu để rồi đồn đại những con người có sứ mệnh nào đó. Chuyện có hơi hướm của thế giới vô hình thì người ta thích nghe. Như trẻ con hồi nhỏ, hầu như ai cũng sợ ma, nhưng lại thích nghe chuyện ma. Và người ở xứ này cũng thế, rất thích nghe chuyện có dính dáng đến số mệnh, tiên tri, lý số...
Người ta kể rằng ở xứ này, cứ khoảng năm trăm năm, trời đất bừng sáng, hòa trong tiếng nhạc của mặt trăng, mặt trời, thánh nhân ra đời; cứ khoảng năm trăm năm hoa khoe sắc màu, hương thơm của đất hòa quyện thanh khí của trời, có người đẹp sinh ra; cứ khoảng năm trăm năm, đất nổi bùn đỏ, rừng trụi cây, suối sông như máu đen quánh đặc, lại có quỷ dữ ra đời. Cứ thế, thánh nhân, người đẹp, quỷ dữ đều xuất hiện. Lâu hay mau, hay cùng một lúc, mắt trần khó mà hiểu được. Chỉ biết rằng, khi Rớt đẹp, người ta đã ăn mừng là có cô tiên Rớt giáng thế. Và sau cơn giông gió sấm sét năm nào, người ta lại lo âu vì quỷ dữ xuất hiện ở trần gian. Người ta kể chuyện về Rớt như kể một chuyện cổ. Còn Rớt, cô đâu được sống trong thế giới cổ tích. Cô bị ám ảnh những giấc mơ đã qua. Những giấc mơ mạo danh ám ảnh cô. Cô từng nghĩ mình là tiên bị đày đọa. Có khi rờ gương mặt, cô lại nghĩ cô chính là quỷ. Tâm linh cô luôn hỏi với chính cô và cô tự trả lời như một định mệnh.
- Mày có phải là quỷ không hở Rớt? Hay mày là tiên hở Rớt? Có thể mày vừa là quỷ, vừa là tiên?
- Không, tôi muốn được làm người! Ai biến tôi thành tiên? Ai biến tôi thành quỷ! Sao tôi không được làm người? Các người ác lắm! Tôi chỉ muốn thành người!
Chỉ có đàn kiến trong người Rớt là hiểu được Rớt là quỷ, là tiên hay là người. Nhưng chúng đâu có nói ra điều ấy. Chúng chỉ thích cắn xé thân thể Rớt. Chúng chỉ thích làm tổ trong người Rớt. Dù Rớt là gì đi nữa thì chúng chẳng cần, miễn là chúng có chỗ cắn xé, làm tổ.
Rớt biết làm sao đây? Cô không thể đuổi đàn kiến trong cơ thể cô. Đàn kiến hành hạ cô, làm cô muốn chạy thoát, muốn tìm nơi chốn trú ngụ. Nhưng cô bất lực, bất lực như người chìm đò, bụng chứa nhiều nước nhưng chẳng biết bơi, trong khi những người khác lại níu kéo nhau, chẳng ai có thể cứu ai. Chỉ huơ tay ú ớ. Chỉ chới với trong tuyệt vọng. Cô lấy hết hơi sức thét thật to:
- Hãy cho tôi làm người! Tôi không cần thứ gì cả. Xin đừng cắn xé tôi!
Rớt gào thét trong tuyệt vọng. Tiếng gào thét của Rớt đánh thức mụ Ba. Mụ hoảng hồn thức giấc:

  • Gì thế? Gì thế? Mày có im để tau ngủ không?
Mụ có biết đâu Rớt đang nằm mơ. Ôi, cơn mơ mạo danh, cơn mơ ai cũng từng mơ thấy.

(còn nữa)
 

 

 

  Trở lại chuyên mục của : Phan Trang Hy