PHƯƠNG UY

Trong Góc Tối
                                                                                         
Và đêm đó tôi mơ, giấc mơ vượt qua thung lũng, qua thảo nguyên xanh non, qua tuyết trắng đại hàn, đến với tôi khi tôi đang nghe khúc Main Theme. Vượt qua cả mười năm xa cách, vượt qua cả mười năm đợi trông, trong mơ, tôi gọi tên An, trong mơ tôi đã hình dung khuôn mặt của An, khuôn mặt tôi đã hình dung suốt mười năm qua. Tôi ngồi đó, ràn rụa nước mắt nhìn giấc mơ trước mặt mình, An ơi
Giấc mơ về một ngày quá khứ.
Hay giấc mơ cho một hoài niệm không bao giờ thành sự thật?
Biển đêm không xanh mà sâu hút. 
Hay hơi se lạnh đêm cuối năm.
Đống lửa đốt dưới rặng dương không đủ ấm. Tay An lạnh buốt, và chúng tôi ngồi dưới sương, nhìn đêm trắng đi qua, nhìn ban mai từ từ loãng ra, như cách chúng tôi dần mờ tan trong nhau.
Tôi ngồi trong góc tối, nước mắt vẫn ràn rụa trên mặt. Trong mơ, tôi chỉ muốn chụp chung với An một tấm hình. Tấm hình chúng tôi cùng mang áo liệm. Nhưng thật khó khăn. Chúng tôi đã phải leo qua mấy con dốc cành khô gãy dưới chân. Leo qua bao cảm giác chông chênh. Tôi muốn được vịn tay An biết bao.
Giấc mơ đưa tôi đến với màu trăng xưa không tàn. An có cùng đưa tay níu thời gian với tôi?
Những năm tháng ấy, An từng nói tôi nghe về góc tối An náu mình. An nói về sự bất an của ánh sáng, An nói về nỗi sợ hãi hạnh phúc, về ảo giác, về ảo vọng làm người, tại sao tôi không hiểu An, không thấu được cảm giác như bây giờ? Mười năm, quá dài cho một lời chia sẻ. Tôi không muốn hiểu lời giải thích vì sao An ra đi.
Cách đây mười năm, An nói với tôi , An chỉ thích ngồi miệt mài trong bóng tối, An thấy an toàn trong góc tối của mình, những đêm dài sâu, An kể tôi nghe những cảm xúc ấy, An nói về sự cô đơn, mất niềm tin, sự không thỏa hiệp. tôi từng nghĩ, điều gì đã làm cho chàng trai mười sáu tuổi phải dằn vặt như vậy. Tôi đã không hiểu được An, không chia sẻ được gì cho An. Bây giờ, An không còn, tôi vừa chợt nhận ra thì An đã không còn. Đêm thì quá dài, An ơi
Tôi ngồi trong góc tối và ràn rụa nước mắt. Trong nhà vẫn khói nhang mù mịt. Mẹ vẫn chốc chốc trợn ngược mắt, nhảy dựng lên “ hí í í í í í …..”. Hai bên chiếu, mọi người rạp xuống lạy. Lúc này mẹ là Thánh . “ Không biết là Thánh Xuân Nhất hay Thánh Xuân Nhị về đấy?” Mọi người thì thào. Mẹ thành Thánh từ hai mươi năm nay. Xuân Nhất và Xuân Nhị là hai thằng anh song sinh của tôi. Hai đứa nó chết lưu trong bụng mẹ trong thời gian mẹ đi buôn mực khô. Muốn qua trạm quản lý thị trường, mấy bà thường bó mực vào bụng, giả làm bụng bầu. Mẹ vác cả hai đứa trong bụng, lại còn nịt thêm gần chục kí mực, bó chặt quá nên tụi nó chịu không nổi, sống không nổi mà chết non trong bụng. Sau này buôn bán lỗ lã, quản lý thị trường bắt mấy vụ, vậy là cụt vốn. Mẹ về quê và thành “Thánh” để kiếm cơm.
Thánh lại hí thất thanh thêm lần nữa, sau đó mẹ ngã lăn ra đất. “ Ngài thăng rồi, vừa rồi là ngựa hí đưa Ngài đi” Mọi người lại thì thào. Họ mặc lại áo cho người điên vừa được đưa tới cho Thánh chữa bệnh. Tấm lưng trần nát nhừ những vết bỏng đỏ loét vì mẹ dùng nhang cháy quất vào. Tôi ngồi trong góc và xây xẩm nhớ lại tấm lưng trần của An. Ngày xưa, An cũng được mẹ chữa bệnh điên như thế.
Tôi ngồi đó và ràn rụa nước mắt. Có tiếng ba lè nhè trong nhà : “ Ăn rồi chỉ biết đánh bạc, con đàn bà hư đốn” Mùi nhang vẫn còn nghi ngút trong nhà. Mẹ đã sang bên xóm đánh tứ sắc, có khi hết đêm nay chưa về.
Góc tối lạnh và nhiều muỗi, hai thằng anh chết non của tôi đang nhảy nhót trửng giỡn trên cái am thờ trước nhà. Xuân Nhất bẻ một trái chuối lột bỏ miệng nuốt chửng, thằng em thì đu đưa trên con ngựa giấy “ Mày đi chơi với bọn tao không? Vui lắm cơ” Xong nó cười ré lên. Tôi muốn ăn chuối nhưng dạ dày nóng rát, mồ hôi lạnh với nước miếng lạt túa ra. Tôi đói, sáng giờ chưa được cho ăn thứ gì. Tôi muốn nôn mà không nôn được.
“ Mày chơi vui thì mày chơi một mình đi, sao mày bắt An của tao theo mày làm chi?”
“ Nó chết do mẹ cho nó uống thuốc tầm bậy mà lại không cho nó ăn nên nó trúng gió mà chết chứ, mà cũng tại mày đêm hôm đưa nó ra biển chi, đâu phải tại tao, thôi bọn tao đi đây”
Tôi vẫn ngồi đó và ràn rụa nước mắt như đã khóc bao năm nay.
Trong nhà im lìm, ba đã ngủ, thằng em trai sau khi đi chơi về khuya cũng lăn ra sàn nhà ngủ luôn. Mẹ vẫn chưa về.
Giấc mơ lại đến với tôi, giấc mơ vượt qua sóng ngút bạc đầu, qua chiều mưa tầm tả, qua hàng phi lao xanh ngắt khi tôi lén tháo xích cho An và dắt An chạy ra biển trốn. Giấc mơ được triệu hồi trong sự đập cánh loạn xạ của ánh sáng, giấc mơ nhấn chìm con sóng dữ nào đó đã từng nhấn chìm chiếc thuyền thúng của tôi và An trên biển. Giấc mơ của tôi há to miệng cắn ngập biển từng miếng và nhai nuốt ngon lành. Biển vỡ ra từng mảnh, xanh ngắt và trong suốt như nước mắt , những giọt nước mắt tôi đã khóc mười năm nay. Biển nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất trong cái miệng khổng lồ ấy. Nhưng còn An của tôi, An của tôi vẫn còn nằm lại trong biển, giấc mơ đã ăn hết biển rồi, tôi còn biết tìm An ở nơi đâu?
Khi ấy, tôi bị sóng đánh giạt vào bờ, còn An thì không thấy đâu cả. An của tôi đi đâu? Tại sao mẹ lại xích tôi lại mà không cho tôi xuống nước tìm An? 
Tôi ngồi bó gối trong góc tối và ràn rụa nước mắt, chân tay tôi lạnh buốt và thân thể càng lúc càng nhẹ bẩng. Tôi phải đi tìm An, tôi nương theo ánh trăng xanh lét cuối tháng mà bay. Được một đoạn, tôi ngoái lại nhìn căn chòi tôi đã ngồi suốt mười năm nay, nơi đó vẫn tối, lạnh và nhiều muỗi.
Một cơn gió thổi qua làm tôi xính vính, tôi lại nương theo ánh trăng lạnh buốt mà bay lên, theo mùi hương xa lắc xa lơ dội về từ phía u mê.
Mùa hè đã đi vắng mười năm nay, chỉ còn cơn mưa khan tiếng trôi mệt mỏi.
Bay nhanh lên, bay đi trước khi ánh trăng tàn đêm nhạt dần, gió vẫn ầm ào hú lộng dập dềnh trong linh ẩn cơn mơ.
 
 
 
 
 
 

  Trở lại chuyên mục của : Phương Uy