THÁI QUỐC MƯU
 
Ngọn Lửa Cuối Đời
 

 
Chẳng có chuyện gì xảy ra, nếu không có cú phone từ xuyên bang gọi đến. Hôm ấy, tôi đang ngồi làm việc tại văn phòng địa ốc của tôi. Cú phone phát ra từ âm điệu giòn giã của một người phụ nữ, bà nhờ tôi tìm kiếm mua một căn nhà ở vùng lân cận Atlanta.
 
Đó là giọng nói của một phụ nữ, nghe qua âm hưởng, chẳng hiểu sao tôi cảm thấy gần gũi cách kỳ lạ. Tôi giữ lại số trong cái cell phone của mình.
 
Vợ tôi mất từ khi chúng tôi đợi chờ, chuẩn bị ngày sang Mỹ. Năm 1992, theo diện H.O. tôi cùng ba đứa con đặt chân lên đất Mỹ. Sau thời gian ngắn, cả ba đứa đều lập gia đình và đi làm ăn ở ba tiểu bang khác nhau. Ở lại Georgia một mình, ngày ngày nhờ công việc tôi quên sự đơn độc. Nhưng, mỗi khi chiều xuống, trở lại ngôi nhà dưới chân một ngọn đồi nhỏ, vào ra, ăn uống một mình, tôi cảm thấy mình rất cô đơn. Sự cô đơn nghiền nát lòng tôi.
 
Tôi thèm bóng dáng một người phụ nữ bên cạnh.
 
Tuổi ngoài năm lăm, nhưng tôi rất khỏe mạnh và là một trong số ít người may mắn trong việc mưu sinh. Tôi không phải sớm đi chiều về, ngày tám tiếng làm việc cho hãng. Tôi bước vào ngành địa ốc sau khi đến Mỹ chưa tròn ba năm.
 
Qua đôi lần chuyện vãn, từ việc mua nhà cửa đến thăm hỏi cuộc đời riêng tư, tôi biết Thu Anh đến Mỹ khi chưa tròn hăm lăm. Trước kia nàng là giáo sư ở trường công lập Mỹ Tho. Sau ngày đất nước vừa chấm dứt cơn khói lửa, chồng nàng mất tích, Thu Anh bị ngưng dạy. Thời ấy cuộc sống chung của tất cả mọi người trên đất nước sau chiến tranh, còn gặp nhiều khó khăn. Hai năm sau, Thu Anh dẫn ba con vượt biên.
 
Trên xứ người, gần ba mươi năm góa bụa, Thu Anh thật sự quên mình, cam chịu chôn vùi tuổi xuân trong trách nhiệm làm mẹ của những đứa con không may sớm thiếu vắng hình ảnh người cha.
 
Hiện nay những đứa trẻ năm nào bây giờ đã thành đạt và đã trở thành những con người thật sự hữu ích cho xã hội. Và, từ lâu chúng khuyên mẹ nên tìm người đàn ông để làm bạn, sớm hôm ra vào có nhau, đúng vào lúc đó Thu Anh chợt nghĩ đến nỗi riêng tư của mình và cũng đúng vào lúc cú phone định mệnh xui tôi gặp nàng.
 
Trong thời gian rảnh rỗi hai chiếc cell phone của chúng tôi hoạt động không biết mệt. Mặc dù chưa một lần gặp gỡ, song càng ngày chúng tôi càng thấy cảm mến nhau, thèm nghe và ghiền giọng nói của nhau. Tình yêu xuất hiện trong hai mái đầu tiêu nhiều hơn muối, trên thân xác hai con người gần thành bô lão mà có hai trái tim rực lửa của thời thanh xuân.
 
Một hôm, qua phone, sau khi thăm hỏi sức khỏe nhau, từ đầu bên kia, Thu Anh dường như có chút do dự trước khi hỏi tôi:
 
- Anh có thể qua bên em chơi được không?
 
Nghe giọng Thu Anh, tôi cảm nhận được tình yêu đang bốc cháy trong lòng nàng. Một chút đắn đo, vì ngại không người trông coi văn phòng. Mặt khác, quan trọng hơn, dù sao tôi cũng cần biết mặt mũi của người đẹp của mình trước khi gặp nhau. Còn Thu Anh, nàng đã biết tôi qua tấm ảnh quảng cáo trên báo chí. Nghĩ vậy, tôi bảo nàng:
 
- Anh sẽ cố gắng thu xếp công việc rồi qua thăm em.
 
Nói xong, tôi ngần ngừ một lúc, rồi tiếp:
 
- Thu Anh nè, để khi gặp nhau không phải bỡ ngỡ, em có thể gởi cho anh một tấm ảnh?
 
Từ đầu bên kia, Thu Anh cả cười:
 
- Em xí lắm, sợ thấy ảnh rồi anh không qua!
 
Tôi cũng cười:
 
- Giọng nói, tiếng cười của em chẳng hiểu sao anh cảm thấy rất gần gũi, làm như chúng mình có duyên từ muôn kiếp trước, dù em thế nào anh cũng vẫn yêu em
 
Thu Anh vẫn cười:
 
- Anh nói chắc! Đừng để em thất vọng nha anh!
 
Ngừng một chút, nàng tiếp, giọng điệu như hồi đôi tám:
 
- Nhưng anh phải hứa với em là sau khi xem ảnh xong anh trả lại cho em nghen hôn! Anh hổng được giữ đo.o.ó.ó...!
 
Tất nhiên tôi hứa:
 
- Ùm! Anh sẽ trả lại ngay trong ngày anh đến với em. Chịu hôn nè cô bé của anh?
 
Vẫn tiếng cười trên đầu dây bên kia, âm điệu của thời non trẻ:
 
- Anh hứa chắc nghen! Đã hứa thì phải giữ lời đó!
 
Tôi nói dối, giọng như bất cần mà lòng thì ngược lại:
 
- Chời! Không trả lại em, anh giữ làm gì? Chẳng lẽ để đêm đêm ép vào ngực ngủ!
 
Nghe tôi nói, Thu Anh biết tôi nói dối, nàng cười nắc nẻ.
 
- Mai em gởi hình cho anh nhé!
 
Trong những ngày kế tiếp, chúng tôi vẫn gọi nhau, nhưng bây giờ lòng tôi nôn nao lạ kỳ, tôi mong ước được xem hình ảnh người mình đã thương đã nhớ. Tuy rằng, tôi vẫn đinh ninh Thu Anh chắc chắn là một phụ nữ đẹp, tuyệt đẹp nữa khác. Bởi tôi căn cứ vào nhiều yếu tố, âm điệu, ngôn ngữ quá khứ, nghề nghiệp. Và, quả thật như vậy.
 
Một chiều mấy ngày sau đó, tôi mở hộp thư và nhận được thư nàng. Nàng gởi đến tôi chẳng phải một mà là hai tấm ảnh. Mỗi tấm có hình ảnh của hai người phụ nữ với ba hình thể khác nhau. Tôi thắc mắc chẳng biết người nào trong ảnh đã gợi xao xuyến trong lòng tôi, tơ tưởng, mơ mộng, nhớ nhung... Vào phòng, tôi bấm số phone nàng. Vẫn tiếng cười quen thuộc:
 
- Hình người lớn tuổi đó anh. “Nhỏ kia” là bạn của em.
 
Tôi nghiêm giọng:
 
- Khổ thiệt! em làm ơn đừng đùa nữa mà. Nói thật đi em!
 
- Thật mà! Bộ thấy em già rồi anh “ngán” phải hôn?
 
Tôi đối chiếu hai tấm hình đang bày trên bàn làm việc. Có hai người là một. Tôi hiểu ra:
 
- Anh biết rồi. Em trẻ, đẹp quá!
 
- Không trẻ đâu anh, em đã năm hai rồi! Chừng nào anh qua em?
 
Không chút do dự, tôi đáp ngay:
 
- Cuối tuần nầy. Trước khi đi, anh gọi em.
 
Nàng tha thiết:
 
- Nhớ nhe anh! Đừng để em trông.
 
***
Sáng chủ nhật, tôi dậy thật sớm, trước khi đổi y phục, tôi xuống tầng dưới nhà, mở hé cửa garage, nổ máy xe chuẩn bị chuyến đi nhiều giờ. Trở lại tầng trên, tôi xếp vội y phục vào cái vali nhỏ, ngắm nghía mình trước gương, Ra xe, tôi trực chỉ hướng Bắc.
 
Trên đoạn đường dài bốn tiếng, với tốc độ bảy, tám chục miles một giờ. Tôi đến nơi cần đến. Sau một hồi quanh co tìm kiếm, cuối cùng tôi tìm ra điểm hẹn. Đó là một cái Mall rất lớn. Nhìn quanh, tôi chẳng thấy bóng dáng người Á Đông nào, dù là Trung, Hàn Quốc hay Miên, Lào...
 
Thu Anh chưa đến, tôi hơi buồn, vì theo ước hẹn nàng sẽ đến điểm hẹn chờ tôi. Tôi gọi nàng. Hồi chuông đầu reo chưa dứt, từ đầu dây bên kia, vẫn giọng nói thân quen:
 
- Anh đến rồi hả anh? Xin lỗi chờ em chút nha anh! Em đang trên đường tới. Em không ngờ anh đến sớm quá!
 
Sau khi cho nàng biết điểm đứng. Tôi như mở cờ trong bụng, lòng cảm thấy nôn nao!
 
Tình yêu đúng là sự diệu kỳ nhất trần gian. Biết mở đầu như thế nào đây, biết nói gì đây. Tôi hồi hộp nghĩ.
 
Một ý nghĩ chợt hiện nhanh trong đầu, tôi lẫn vào bên trong một gian hàng bên cạnh điểm hẹn vờ xem hang mà nhìn ra chờ đợi. Chưa đầy năm phút sau, tôi thấy người phụ nữ trẻ đẹp, làn da trắng ngần, mặc đầm toàn đen, đi tới đi lui, có vẻ tìm kiếm. Sau khi tin chắc đó là người mình đang mong đợi, tôi cất tiếng gọi to:
 
- Thu Anh!
 
Người phụ nữ quay lại nhìn tôi, thoáng chốc bất chợt chạy tới ôm chầm lấy tôi. Tôi cũng ôm nàng, kề môi vào tai, nhỏ giọng:
 
- Em trẻ, đẹp quá! Phải chi em già giặn thêm chút nữa…
 
Nàng nhìn tôi cười, khoe hàm răng hạt bắp:
 
- Già hay trẻ gì em cũng là của anh. Em không ngờ tình yêu đến với em và mình được gặp nhau trong một trường hợp lý thú như vầy.
 
Tôi vẫn giữ thái độ ích kỷ của mình.
 
- Phải chi em già hơn tí nữa hay biết mấy. Em trẻ quá, anh ngại...
 
 
 
Vòng tay Thu Anh rời khỏi cổ tôi:
 
- Chúng mình cảm thông nhau mới đến với nhau, già hay trẻ chẳng phải là điều quan trọng. Hiện giờ anh chỉ nên biết, em hết lòng thương yêu anh là đủ rồi. Vả lại, anh chỉ hơn em có bốn tuổi thôi, nào phải mười mấy hai mươi gì là lo lắng lôi thôi.
 
Tôi bùi ngùi:
 
- Cách nhau bốn tuổi chỉ là chuyện bình thường, nhưng em đến Mỹ sớm, thể xác em tươi trẻ hơn tuổi đời. Còn anh, anh chịu trên mười năm cải tạo, sự vất vả đã đẩy thân xác anh đi trước tuổi đời.
 
Thu Anh ôm chầm lấy tôi, nàng xiết mạnh, đánh chụt cái hôn nồng ấm lên má tôi:
 
- Chuyện cũ rồi anh, hãy để nó rơi vào quên lãng, nghĩ lại làm gì... anh! Mình thương nhau, đến với nhau vì tình yêu chứ đâu phải vì tuổi tác hay thân xác trẻ già.
 
Nói xong, nàng nắm tay tôi kéo ra xe. Vừa đi Thu Anh vừa nói:
 
- Mình đi chơi nha anh! Em đưa anh đi dạo vài thắng cảnh ở đây, sau đó mình đi ăn trưa rồi về nhà nghỉ ngơi. Tối dạo phố, anh chịu hôn?
 
Nói xong, nàng nhìn tôi cười, giọng hóm hỉnh như thuở đôi mươi:
 
- Nhưng… Em giao trước, về nhà anh không được... làm gì khác nghen hôn!
 
Tôi lặng thinh, quay sang nhìn nàng âu yếm, lòng ngợp niềm vui.
 
Chúng tôi lên xe, vòng lái trong tay nàng, Thu Anh nheo mắt tình tứ:
 
- Mình đi đâu giờ anh?
 
Tôi bật cười:
 
- Trời, ngớ ngẩn vừa thôi cô ơi! Đi đâu? Anh biết đi đâu! Em là chủ nhà mà...
 
Thu Anh cười ra tiếng:
 
- Em quên, có lẽ nỗi vui mừng làm đầu óc em chẳng còn biết nghĩ gì khác, ngoài anh!
 
Tôi cũng cười:
 
- Chuyện đó em đừng giành hết phần của anh.
 
Thu Anh khẻ bỉm môi hất chiếc cằm xinh đẹp về tôi:
 
- Phải hôn đo…o..ó!
 
Xong, nàng lại tiếp:
 
- Em đưa anh đến xem đền đài nầy nha! Ở đó thiên nhiên tuyệt vời lắm! Đến đó mình dạo chơi chuyện trò thoải mái.
 
Nửa tiếng sau, xuống xe, chúng tôi lại ôm nhau dưới ánh nắng hanh vàng man mác hiếm hoi của những ngày cuối Đông.
 
Nàng nói:
 
- Ở bang nầy, ít người Việt mình lắm. Đi chợ đôi ba lần thỉnh thoảng gặp một vài người là mừng lắm đó anh. Cơ hội cho mình nói tiếng mình. Tuy vậy, nhưng em chọn tiểu bang nầy vì em rất sợ chung đụng với người mình. Em qua Mỹ lâu, hấp thụ được nền văn hóa Mỹ, không quen nhiều chuyện.
 
Tôi cảm thấy bàng hoàng, “lòng tự ái dân tộc” bị xúc phạm, nhưng tôi không thể chẳng nhận điều Thu Anh nói không đúng. Mỗi dân tộc đều có cái hay, cái dở của nó. Điều đáng buồn, dân tộc tôi chưa có kinh nghiệm ly hương, nên trên xứ người, về cách sống có nhiều cái dở hơn cái hay. Chẳng hạn thích đa sự (lắm chuyện hay nhiều chuyện), hay ganh ghét, ưa đố kỵ, thiếu đoàn kết và nhất là mỗi người đều tự coi mình là một ông vua...
 
Có lẽ đoán được phần nào ý nghĩ trong tôi, Lan Anh nói:
 
- Anh cho em xin lỗi. Em chẳng phải là người vong bản, không phải em nói xấu đồng bào mình, nhưng đáng tiếc...
 
Tôi giữ giọng bình thản:
 
- Không đâu em! Chẳng bao giờ anh có ý nghĩ xấu về em. Anh hơi buồn, quả thật, cách sống của đồng bào mình ở xứ người không mấy tốt đẹp, không được như người Tàu, Đại Hàn, Ấn độ, và thua cả Lào, Miên... Người Hoa, đi khắp năm châu, họ có bề dày ly xứ. Nhưng cuối cùng, dù thế nào rồi đây cũng chẳng khác gì chúng ta, những kẻ có tổ quốc quê hương hẳn hoi song, tất cả đang tiến hành trên một con đường sẵn sàng biến mình trở thành thứ dân thiểu số trên xứ nầy. Để rồi qua vài thế hệ sẽ không còn biết gốc nguồn, cội rễ nơi đâu...
 
Chúng tôi dìu nhau, thả bách bộ trên thảm cỏ xanh rờn, từng bước chân nhè nhẹ. Quanh chúng tôi, nhiều cặp nhân tình, nhiều đôi vợ chồng người bản xứ đủ mọi thành phần, lứa tuổi cũng quấn quýt như chúng tôi, chẳng ai để ý dòm ngó đến ai. Thỉnh thoảng, một vài cặp khi ngang qua chúng tôi, họ khẽ gật đầu với tiếng “Hi!” thông lệ.
 
Sắp qua Đông, mà có được một ngày ấp áp dưới ánh nắng hanh vàng như hôm ấy thật là quý hiếm. Mọi người thi nhau thụ hưởng cái đặc ân mà thiên nhiên đang trao tặng.
 
Nàng cất giọng trong niềm vui:
 
- Trời hôm nay đẹp quá! có lẽ nỗi đơn độc của hai đứa mình đã làm cho thiên nhiên cảm động.
 
Tôi hôn lên tóc nàng, thưởng thức mùi thơm da thịt của giới tính mà tôi hằng ước mong, khao khát. Tiếp lời nàng, tôi nói:
 
- Tạo hóa ban cho con người những điều kỳ diệu mà cho đến ngày nay khoa học chưa hề chứng minh được. Em nói đúng! Tình yêu của mình làm thiên nhiên cảm động nên ban cho một ngày tươi đẹp ấm áp. Chúng ta cám ơn cái ấm của bầu trời đã làm cho lòng chúng ta thêm nồng ấm.
 
Vòng tay nàng rời khỏi người tôi, chúng tôi tiếp tục những bước đi chầm chậm. Thu Anh tâm sự:
 
- Khi sang đây, em mới gần hăm lăm tuổi, thoáng đó đã gần ba mươi năm rồi! Thế mà em chịu cô quạnh trong suốt gần ba mươi năm đó, cũng chỉ vì lòng thương con, muốn trọn vẹn cho con. Bây giờ, nhiều đêm nằm một mình, nghĩ lại em thấy hối tiếc cuộc đời đã qua. Em đã bỏ phí cả thời xuân sắc của mình.
 
Tôi nhìn nàng âu yếm, giọng tinh nghịch:
 
- Còn bây giờ?
 
Thu Anh bóp chặt tay tôi. Nàng cười, nụ cười thật trọn vẹn:
 
- Bây giờ em đã có anh. Nỗi cô quạnh năm nào đã lui vào quá khứ.
 
Tôi dừng lại, ghì nàng vào lòng. Kê miệng sát vành tai, tôi cười hỏi nhỏ:
 
- Có phải em...
 
Thu Anh đỏ mặt, vùng khỏi tay tôi vừa chạy vừa nói:
 
- Cái anh nầy, hỏi kỳ quá hè!
 
Nhìn dáng điệu Thu Anh, tôi hiểu nàng đang nghĩ gì. Tôi chạy theo nàng - Chúng tôi ngồi trên sân cỏ.
 
Thu Anh nằm lên đùi tôi, nàng bá cổ kéo tôi xuống, ghé vào tai tôi thủ thỉ:
 
- Cần cũng cần. Nhưng chọn được người hòa hợp để trao thân thì không phải dễ dàng đâu anh. Vì thế, đêm đêm em vẫn một mình.
 
Tôi hỏi đùa:
 
- Hổng biết tui có phải là người đã được “ai đó” chọn lựa hông nữa? Nói thật đi nè!
 
Nàng nhìn tôi, ánh mắt long lanh:
 
- Anh hỏi kỳ thấy mồ! Em đến với anh như vầy mà còn hổng biết sao? Đừng giả nai nữa bạn ơi!
 
Tôi đáp lại lời nàng bằng cái xiết nhẹ cườm tay. Thu Anh nhỏ giọng:
 
- Em xuất thân là một nhà giáo. Gia đình em có truyền thống với nghề gõ đầu trẻ. Cho nên, dù sống ở bất cứ nơi nào em cũng giữ được tinh thần và phẩm chất của người phụ nữ Việt Nam. Em không thể có cách sống buông trôi như một số người...
 
- Nhưng... Tôi muốn nói nhưng lại thôi.
 
Thu Anh tiếp:
 
- Chẳng hiểu sao! Có lẽ chuyện chúng mình là do duyên số, khi nói chuyên với anh trong phone, em cảm nhận được anh rất gần gũi em, dường như chúng ta quen nhau tự thuở nào rồi bây giờ gặp lại. Em nói thật nha, không được buồn em đó! Nhìn anh, em thấy anh già hơn số tuổi, mà anh cũng không có nét ga-lăng của kẻ hào hoa. Nhưng qua giọng nói em thấy được lòng chân thật của anh. Em cần sự chân thật đó. Em đến với anh bằng tình yêu nồng nàn và sự chân thật của lòng em. Chúng mình lớn tuổi rồi, cần nói lên sự thật của lòng mình, dối nhau làm gì phải hôn anh! Còn anh, anh đối với em như thế nào.
 
Tôi mãi suy nghĩ về những lời nói của Thu Anh, đến khi nàng giục:
 
- Trả lời em đi! Anh đang nghĩ gì vậy?
 
Tôi giật mình, trở về thực tế:
 
- Anh rất mừng, một nỗi vui mừng không bút mực nào có thể nào tả được. Anh không ngờ mình yêu và được yêu từ người phụ nữ vừa trẻ đẹp vừa duyên dáng chân thành như em.
 
Nàng chơm chớp đôi mắt long lanh nhìn tôi:
 
- Cảm ơn anh!
 
Thu Anh ngồi dậy, chúng tôi ôm nhau. Nàng nhìn tôi, hai vòng mi cong vút, ướt sượt. Giọng tha thiết:
 
- Nhìn anh, thấy anh dễ thương quá!
 
Rồi nàng xiết chặt tôi hơn, tiếp:
 
- Khi chưa gặp anh, em thầm lo, vì nghe giọng anh nói trong phone rất nồng ấm, dễ thương, nhưng chẳng biết khi gặp nhau, anh sẽ là người như thế nào. Không ngờ... Thú thật, giờ đây em cảm thấy mình có nhiều hạnh phúc.
 
Chúng tôi đứng lên, dạo chơi quanh đền đài, nó chẳng khác gì một cung điện, mà sự kiến trúc xây dựng, sắp xếp toàn bằng những hòn đá xanh thẳng góc. Chúng tôi tìm chỗ chụp hình kỷ niệm, luân phiên đi, đứng, ngồi, dừng lại ôm nhau hôn hít. Ít lâu sau, Thu Anh bóp nhẹ tay tôi, nàng nói:
 
- Mình đi ăn rồi về nhà nha anh!
 
Tôi gật đầu, chúng tôi trở lại xe, vòng tay qua lưng nhau, tung tăng những bước chân như đôi tình nhân trẻ. Tình yêu đã làm cho chúng tôi vui tươi phấn khởi. Tôi cảm thấy mình như trở lại thời ba mươi. Mầu nhiệm tình yêu là thế, linh nghiệm hơn cả bất cứ loại đan dược nào đang hiện hữu trên trần gian.
 
Ăn xong, Thu Anh đưa tôi trở lại Mall (Đại siêu thị) lấy xe, cùng về nhà. Nhà bốn phòng vắng vẻ, chỉ có nàng với tôi. Tôi ngạc nhiên:
 
- Em ở, chỉ một mình?
 
Nàng cười, đùa:
 
- Bây giờ có thêm “ông Kẹ”. Hết quạnh hiu rồi!
 
Lại tiếp:
 
- Khi hai con chưa lập gia đình, chúng ở đây với em, mấy mẹ con sớm hôm hủ hỉ. Bây giờ tụi nó lập gia đình, có con cái rồi, chúng bỏ em một mình. Thu Anh nói như mếu.
 
Tôi đỡ lời nàng:
 
- Chúng bỏ mẹ nó lại cho anh. Đúng không nè!
 
Nàng cười, giọng hóm hỉnh:
 
- Nhưng “ông Kẹ” đừng thấy nhà vắng vẻ rồi toan... mưu đồ làm bậy. Hổng được đâu nha!
 
Tôi kéo nàng sát vào lòng, ôm chặt. Nói nhỏ vào tai:
 
- ... Lan Anh ngoe ngoảy mái tóc. Ngón tay trõ của nàng điểm điểm đầu mũi tôi:
 
- Anh phải giữ lời đó nha!
 
Chúng tôi vào phòng nàng. Cái giường King size đặt giữa Master room rộng rãi. Gần đó, chiếc gương bán nguyệt rất to đặt trên cái tủ phấn son. Trên vách phía chân giường gắn cái TV khá lớn,...
 
Tôi ngậm ngùi khi nhận ra cuộc sống của người đàn bà cô lẻ, đơn độc, quạnh quẽ vô cùng.
 
Tôi định ngồi lên chiếc ghế trang điểm của nàng. Thu Anh kéo tôi đến bên giường, bảo:
 
- Anh rửa mặt, thay đồ nằm xuống đây nghỉ ngơi cho khỏe.
 
Tôi làm theo “lệnh” nàng. Xong trở lại ngồi bên mép giường. Thấy tôi do dự, nàng đẩy tôi nằm xuống, giọng dịu dàng:
 
- “Ông Kẹ” nằm xuống đi! Anh ngại gì...
 
Như con trừu non, tôi ngoan ngoản làm theo ý nàng. Thu Anh nhìn tôi âu yếm:
 
- Anh lái đường xa, hãy ngủ một tí đi cho bớt mệt.
 
Rồi nàng nhìn tôi nheo nheo mắt, cười:
 
- Nhắm mắt lại, không được hé ra, em thay đồ.
 
Tôi nhổm dậy, giả bộ:
 
- Để anh ra ngoài.
 
Thu Anh vội ấn tôi nằm lại:
 
- Nhắm mắt là được rồi!
 
Tôi lại ngồi lên, nói:
 
- Để anh mở khóa kéo cho em.
 
Rất tự nhiên, Thu Anh xoay lưng về tôi. Tôi kéo khóa  từ sau cổ ngang vai nàng xuống theo lằn sống lưng. Tôi kéo tới đâu phơi làn da trắng nõn nà trên bờ lưng của nàng tới đó. Lòng tôi rộn lên, hai tay rung rung theo nhịp đập con tim. Vợ chết gần ba mươi năm, chưa một lần tôi ở bên cạnh người phụ nữ trong trường hợp nầy. Tôi cảm thấy lòng mình hừng hực, háo hức, từng hạt tế bào trong tôi chực chờ bung vỡ. Những đầu dây thần kinh trong tôi co giật, căng thẳng liên hồi. Tôi thở hỗn hễn như người sắp chết. Tôi cố giữ bình tỉnh. Một sự bình tỉnh chực chờ nổ tung trong lòng ngực.
 
Trong khi Thu Anh khom xuống mặc vào người chiếc quần ngắn vào bên trong chiếc đầm dài rồi tuột khỏi mình nàng chiếc đầm ấy. Bấy giờ, phần dưới cơ thể nàng được che kín bởi chiếc quần ngắn, để lộ cặp đùi trắng tuyết căng đầy. Phần trên chỉ còn chiếc nịt ngực. Tôi buột miệng:
 
- Body em đẹp quá!
 
Nàng e thẹn:
 
- Em bảo anh nhắm mắt mà! Ai nhờ anh khen? Người gì kỳ cục!
 
Tôi cười, nắm lấy tay nàng kéo lại. Thu Anh giật nhẹ:
 
- Em vào trong chút đã...
 
Phòng tắm nằm cạnh phòng ngủ, tôi nghe tiếng nước chảy rì rào vọng ra.
 
Lát sau, Thu Anh bước ra, nàng nằm xuống bên tôi rất tự nhiên. Tự nhiên như vợ với chồng từ muôn kiếp trước, xa nhau, giờ được tương ngộ. Tôi xoay người qua ôm nàng. Thu Anh nói:
 
- Ôm thôi, “Ông Kẹ” đừng làm gì khác nữa nghe...en!
 
Tôi hôn tóc nàng, Thu Anh nhích sát vào tôi. Tôi chồm người lên nhìn sâu vào mắt nàng. Bàn tay tôi bắt đầu táy máy, phiêu lưu, tham lam vô tận. Chiếc nịt ngực bị tháo bung, phơi hai gò ngực mịn màng trắng mịn. Dưới bàn tay tôi, làn da trắng muốt mịn màng ấy lợn cợn gai ốc, nàng khẽ rùng mình xuýt xoa, bất chợt ôm chặt lấy tôi. Chúng tôi quyện vào nhau.
 
Những cánh hồng nhung trong bình đặt trên bàn trang điểm lay động nhẹ nhàng qua làn hơi máy sưởi tỏa ra từ khung thoát trên tầng. Thời gian đọng lại...
 
Thu Anh ghì chặt lấy tôi, như ôm một đứa bé. Nàng thì thầm:
 
- Không ngờ, chỉ một ngày mà thay đổi cả cuộc đời gần ba mươi năm cô quạnh trong em. Em cám ơn anh!
 
Tôi vừa ve vuốt bờ lưng trần mượt mà vừa nói:
 
- Định mệnh sắp đặt cho chúng mình gặp nhau. Anh không ngờ nỗi đau thương và sự cô độc trong đời mình giờ đây được xoa dịu từ bàn tay thần kỳ và tấm lòng chân thật của em. Anh cám ơn định mệnh, cám ơn em!
 
Thu Anh dúi đầu vào ngực tôi, nồng nàn:
 
- Chúng ta đã cho nhau những gì mà chúng ta tưởng chừng quên mất và bị thời gian cướp đoạt trong quãng đời đã qua. Sự ước mong khao khát trong những ngày cô quạnh đã được đắp bù. Giờ đây chúng ta sẽ dìu nhau, dẫn dắt nhau trên quãng đường còn lại. Chúng mình mãi mãi bên nhâu nha anh!
 
***
 
Sáng hôm sau, trên đường về, tôi thầm nghĩ, nỗi xa quê, sự đơn độc, cái ăn, cuộc sống ở quê người đã đày đọa, hủy diệt biết bao tâm hồn lẫn thể xác ở những người lâm vào hoàn cảnh như tôi, như Thu Anh. Những con người gặp nhiều bất hạnh trong đời sống, trong tình nghĩa vợ chồng, trong yêu đương. Họ đã vì con cái, muốn trọn vẹn tình thương cho con cái, phải hy sinh, chịu ép mình, ủ thân trong cuộc sống đơn côi, ảm đạm. Và, tôi cũng cảm thông những người lâm vào hoàn cảnh như Thu Anh, như tôi khi có cơ hội thì sẵn sàng buông trôi giây phút để tìm lại cho mình một chút hương vị yêu đương để đáp ứng, quân bình thể xác.
 
Riêng tôi với Thu Anh thì khác. Chúng tôi may mắn là con cái chúng tôi đều cảm thông được sự cô đơn của cha mẹ chúng - Nhất là, đối với hoàn cảnh của Thu Anh, con nàng, chúng đến Mỹ khi còn thơ ấu, hấp thu được cách sống của người bản xứ từ thuở bé thơ. Chúng nó thấy, hiểu và cảm thông được nỗi cô đơn của mẹ cha mình. Chúng không có lòng ích kỷ, không muốn giữ mẹ cha mình làm chiếc bóng râm cho chúng, trong khi chúng như người khách lữ hành sẵn sàng rời bỏ bất cứ lúc nào để tiếp tục con đường chúng đang đi.
 
Những đứa con của Thu Anh không như những đứa con của những người quả phụ đã trưởng thành ở quê hương, đến Mỹ muộn màng. Những người con nầy lòng ích kỷ luôn luôn bám sát chúng. Chúng không muốn mẹ, cha xa rời chúng và không muốn bóng dáng của bất cứ người đàn ông, đàn bà nào chen vào trong tâm hồn song thân chúng. Trong khi chúng vẫn biết, một ngày không xa chúng vì vợ, vì con, vì cuộc sống sẵn sàng bỏ mẹ lìa cha để đi đến phương trời xa xôi. Hoặc tàn tệ hơn, để cha mẹ già yếu sống âm thầm, cô quạnh, lạnh lùng, ảm đạm như bóng ma trơi trong viện dưỡng lão.
 
Đó là một trong những sự khác biệt giữa kẻ đến trước với người đến sau và còn vô vàn những khác biệt nữa như ngôn ngữ, cách nhìn, thế đứng, tình nghĩa đồng bào, tình cảm giữa những con người cùng màu da, mái tóc. Tất cả, rồi đây tất cả sẽ bị ngăn cách, chia lìa mất mát. Còn chăng, chỉ là mái tóc quê hương rũ xuống màu da dân tộc.
 
Người đi trước có cái lợi của người đi trước. Kẻ đến sau có cái lợi, cái hại của kẻ đi sau. Tất cả đều giống như con dao hai lưỡi. Đàng nào, những kẻ xa lìa tổ quốc chẳng khác gì chiếc lá lìa cành, lảo đảo chao bay. Chao bay trong không gian mịt mù vô định.
 
Nghĩ đến nay, tôi thấy lòng mình se thắt. Tổ quốc tôi, hồn thiêng sông núi quê hương tôi biết chăng, cảm thông chăng những nỗi đau, những mất mát lớn lao của những đứa con xa lìa quê cha đất tổ?
 
Atlanta 24,12,1997
 
 
  Trở lại chuyên mục của : Thái Quốc Mưu