THÁI QUỐC MƯU


Như...Một Chuyện Tình

 
 
Khoảng 6, 7 năm trước, khi tôi còn là chủ nhiệm trang nhà lieutiensinh.com (sau đổi thành lieutiensinh.org). Tôi lấy bút hiệu Liêu Tiên Sinh của mình đặt tên cho trang nhà. Liêu Tiên Sinh, một trang website chuyên về văn học nghệ thuật. Với tôn chỉ như vậy, nên ra đời chưa bao lâu rất được giới ái mộ văn học cộng tác đông đảo.
 
Một hôm, tôi nhận được cái email của một vị, gởi đến tôi một bài thơ Đường luật với nội dung như sau:
 
HẬN CỐ NHÂN I
(gởi Thái Quốc Mưu)
 

Nếu quyết lòng be, nước chẳng chan
Mặc vuông ruộng thấp mạ khô tàn,
Biết tay dù cắt tay bao nỡ
Thì ruột dẫu lìa ruột cũng đang!
Điều tiếng thị phi thân gái goá,
Đâu hơi dị nghị xác cô hàng!
Chỉ e ai đó mang danh sĩ
Bạc trắng, lửa hồng lại hoá than...
Lý Nguyệt Hoa
 
Đọc xong bài thơ, tôi “tá hỏa tam tinh”, lòng không khỏi bàng hoàng, cố moi trong trí nhớ xem trong cuộc đời tình ái lăng nhăng, mình có quen với nàng nào tên Lý Nguyệt Hoa không? Tuyệt đối không! Lại nghĩ, hay có “Bà cụ” nào đó muốn mượn vần thơ để mua vui trong tuổi già cô đơn? Tôi cũng không loại trừ có thể Lý Nguyệt Hoa là một đấng “tu mi nam tử” lúc rảnh rỗi làm thơ gởi “chọc phá” cho vui.
 
Thế là tôi nhập cuộc, phụng họa để làm vui lòng “Nhà thơ vui tính” chưa quen. Tôi viết:
 
NỖI LÒNG
(gởi Lý Nguyệt Hoa)

 
Thương người mưa gió dập vùi chan
Thương sắc hương hoa sớm lụn tàn
Ôm phận lao đao trong nắng táp
Xót đời lận đận giữa hồi đang...
Vai gầy trĩu trịt đời dâu bể
Tóc trắng gian nan chốn cửa hàng
Giận dỗi làm chi cho nhạt sắc
Chi bằng nhóm lửa thổi hồng than!
Thái Quốc Mưu
 
Vừa làm bai thơ họa xong, tôi liền post lên trang lieutiensinh... hôm sau tôi “bị” Lý Nguyệt Hoa “bồi” thêm cú nữa.
 
HẬN CỐ NHÂN 2 *
(Gởi Thái Quốc Mưu)

 
Cố nén dòng châu, vẫn chứa chan!
Gió mưa vùi dập cánh hoa tàn.
Năm đường bảy chợ dù bương bả,
Bốn đức ba tòng vẫn đảm đang.
Sao nỡ vò tơ đan vạn mối,
Mà không lau lệ nhỏ đôi hàng?
Liễu bồ một chốc mang thương hận,
Sỏi đá nghìn năm cũng thở than!
Lý Nguyệt Hoa
 
(*) Và hận dài dài, anh hãy liệu hồn!
 
Từ đó, tôi “nhập vai người tình không chân dung” cứ mỗi lần Lý Nguyệt Hoa gởi bài xướng là tôi làm liền bài họa, làm “y như thật” giống như mới gặp lại người tình năm xưa vậy! Mãi đến nay, chúng tôi chưa hề biết nhau.
 
Trò chơi văn học rất tao nhã, nhưng, đôi khi cũng làm cho người khác nhũn lòng, mơ tưởng viễn vông cùng... mây gió. Tôi nhập vai.
 
 
CẢM THÔNG
(họa bài Hận Cố Nhân 2 của Lý Nguyệt Hoa)
 

Tuyết sương muôn thuở vẫn hòa chan
Mong giữ Hoa sao chẳng lụn tàn!
Nắng sớm nồng nàn cơn sóng vỗ
Mưa chiều lạnh ngắt chữ tình, đang...!
Nếu không gấm vóc tô mày liễu
Thì cũng trăng sao kết lụa hàng
Giá lạnh gây sầu đau dáng hạc
Đâu đành để Lý Nguyệt Hoa than!

Thái Quốc Mưu
 
***
 
NỖI NIỀM
(gởi Thái Quốc Mưu)

 
Lòng như giữa trận nắng chan chan
Lá úa, cây khô, cỏ héo tàn...
Sầu cứ nối dây sầu chẳng dứt
Nhớ luôn dồn mối nhớ sao đang?
Chân trần chạy chợ nào quên buổi,
Nọc cấy bầm tay dám bỏ hàng!
Ai ở phương nào vui có biết
Thương người cùng cảnh sống lầm than?

Lý Nguyệt Hoa
 
 
GỞI LÝ NGUYỆT HOA
(Họa bài Nỗi Niềm của Lý Nguyệt Hoa)

 
Chuyện ngày xưa ấy vẫn hòa chan
Thương bấy xuân xanh sớm úa tàn
Nắng hạ đốt cành buồn chẳng hết
Hồn thu giũ nỗi nhớ khôn đang!
Hận đời gió bão dồn hai ngả
Ôm mối riêng tư nhỏ mấy hàng
Dù ở phương trời xa diệu vợi
Nào ai dấu được nỗi buồn than!

Thái Quốc Mưu
 
***
 
GỞI CỐ NHÂN THÁI QUỐC MƯU
 
Nước mắt cùng mưa đọng chứa chan
Nhớ hoa ngày ấy có đâu tàn
Tấm tình nguyên vẹn không từng nói
“Tâm sự” một bầu bỏ vậy, đang?
Xuống bến mà lòng sao nghẹn nghẹn
Cầm tay mà lệ cứ hàng hàng
Con tàu vừa khuất là quay ngoắt
Bôi mặt những toàn bụi xỉ than!

Lý Nguyệt Hoa
 
 
NHỚ CỐ NHÂN
(Họa bài Gời Cố Nhân Thái Quốc Mưu của Lý Nguyệt Hoa)
 

Tiếng ve cùng với tiếng thu chan... (hòa)
Thương tiếc, rừng xưa lá úa tàn
Môi ngọt còn thơm, mùi vẫn đọng
Tình xưa chưa dứt, nghĩa còn đang…
Nhớ làn gió đẩy rung mây tóc
Thương cánh phượng rơi vẫy mấy hàng
Thao thức từng đêm ôm nỗi nhớ
Bên trời sương gió lạnh sầu than!

Thái Quốc Mưu
 
Tôi viết những dòng nầy để hồi tưởng lại một kỷ niệm trong đời cầm bút của mình. Một kỷ niệm nhẹ nhàng như giấc mộng ngày xanh. Tôi hy vọng, tình cờ Nhà thơ Lý Nguyệt Hoa đọc “đôi dòng tâm sự” trên đây, sẽ không ngần ngại tiếp tục phóng bút cho tôi được đọc những câu thơ “êm như tiếng ru Hời”  để tôi có cơ hội họa lại hầu hong ấm tuổi già đang lưu vong trên xứ lạ quê người.
 
Mong thay!
 
Atlanta, May 09, 2016

  Trở lại chuyên mục của : Thái Quốc Mưu