TRẦN MỘNG TÚ
Thơ Gửi Một Người Bỏ Đi
Trần Mộng Tú (Gửi Bùi Bích Hà – Mất 1 năm)
Một năm rồi đấy, thời gian đi nhanh lắm, nhất là với những người chịu cảnh mất nhau trong đời sống. Em không thể nghĩ ra cả năm nay chúng ta không gọi nhau, không nghe thấy tiếng nhau, không gửi tin nhắn cho nhau. Chuyện này quả thật quá khó khăn cho cả chị và em. Chị bây giờ chỉ là “hồn sương bóng quế” còn em vẫn đặt trong đầu những câu hỏi “Tại sao” rất ngu ngơ. Cuối cùng chỉ là những giọt lệ rơi xuống ly cà phê buổi sáng, giọt nước mắt trên lưng bàn tay mỗi lần đi bộ buổi chiều, là khoảng trống mênh mông mỗi lần đứng trên sân thượng nhìn xuống cái hồ trước nhà.
Em nhớ chị nhiều lắm và em hồn nhiên tin là dù ở nơi đâu chị cũng rất nhớ em.
Nhật Nguyệt
Người đi không hề quay đầu lại
gió thổi lá vàng bay thật xa
mình tôi trơ vơ quãng đường vắng
nhật, nguyệt nào đứng giữa hai ta.
Chênh Vênh
Một năm không gặp mặt
Một năm không gọi tên
Một năm thư không nhắn
Chênh vênh giữa nhớ quên.
Chiều Ơi!
Bước từng bước từng bước
Buổi chiều, buổi chiều ơi!
Tiếng ai cười khúc khích
Ngoảnh đầu chiếc lá rơi.
Nằm Mơ
Gặp nhau ở trong mơ
Hai ta cùng tay nắm
Bước ra khỏi giấc mơ
Em nắm lấy tay mình.
Vũng Nước Buồn
Hôm đó chị bỏ đi
Em ngỡ chị quay lại
Nào ngờ chị như mưa
Để lại vũng nước buồn.
Hoa Mộc Liên
Tháng bảy hoa Mộc Liên
Nở thơm dưới mái nhà
Chị không còn gọi nữa
Để chia mùi hương xa
Em không còn gọi nữa
Rụng rồi… một đóa hoa.
Tháng Bảy
Tháng Bảy ai ngồi nhớ ai
Câu thơ giọt lệ có dài như nhau
Tháng bảy sợi tóc cũng đau
Lược nào gỡ được nỗi sầu chẻ hai
Tháng bảy nắng cũng thở dài
Rụng bông hoa trắng rát vai áo người
Tháng bảy đi tìm tiếng cười
Nghe trong viên sỏi tiếng cười vỡ tan.
Áo và Thơ
Chiếc áo em tặng chị
Ai đang mặc bây giờ
Có cho tay vào túi
Tìm ra được bài Thơ
Bài Thơ gửi hôm đó
Chị đã kịp đọc chưa
Hay vẫn còn trong túi
Áo đã bị đem cho
Áo trên vai người lạ
Hơi chị còn vương hương
Bài Thơ chắc đang khóc
Khói nhang nào còn thơm
Bài Thơ và chiếc áo
Đã bị lấy đi xa
Nhưng trên ngực của chị
Thơ cài một nhánh hoa.
– Trần Mộng Tú
(7/14/2022)